“ cho cô một phút để suy nghĩ.”
Giọng  của Sở Tiêu Tiêu lạnh lẽo như băng giá.
Không ngờ họ  thể thản nhiên   những lời lạnh nhạt và vô tình như .
Con gái cô  vẫn còn nhỏ như  mà…
Bạch Sơ Dao ngừng , cố ép   bình tĩnh . Cô hít sâu mấy , điều chỉnh cảm xúc,  mới cất tiếng: “  thể  cho các  tất cả những gì các   .  con gái  đang  bọn chúng giữ, con bé mới chỉ một tuổi.   các  giúp  cứu con bé ! Nếu ,  sẽ   gì cả. Đây là điểm giới hạn của , các ... A –”
Cơ thể cô  đột nhiên rơi thẳng xuống, Bạch Sơ Dao hoảng loạn hét lên. Cô thở hổn hển từng , n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
“Bạch Sơ Dao, mày  tư cách gì để mặc cả với tao?”
Nếu lúc , khi   tay với họ, cô cảnh báo sớm một tiếng,  lẽ họ còn  thể xem xét hợp tác.
Giờ thì ? Cô  hại   thành, còn  “  hại” giúp ả cứu con gái?
Bộ Bạch Sơ Dao nghĩ rằng ngoài  , ai cũng là kẻ ngu ?
“Huhmm, mày nghĩ xem, nếu mày còn sống,  lẽ còn  thể tự tìm cách cứu con .  nếu mày c.h.ế.t , mày nghĩ xem con bé sẽ  ?”
Bạch Sơ Dao tuyệt vọng lắc đầu. Chỉ dựa  cô thì  thể nào cứu  con bé.
Nực  thật,  cô định hại  trở thành hy vọng duy nhất của cô.
Bạch Sơ Dao âm thầm tính toán độ cao của tầng lầu , suy tính xem bản  còn bao nhiêu cơ hội để mặc cả.
Đó là lợi thế duy nhất cô còn .
Cô kiên định mở miệng:
“Không ! Nếu các   đồng ý cứu con , …  sẽ   bất kỳ thông tin gì cho các .”
Chưa kịp  hết câu, cơ thể cô  rơi xuống một  nữa.
Sau khi dừng , cô ngước mắt  lên phía .
Lần , độ cao  còn là 5 mét nữa, mà ít nhất cũng  hơn hai mươi mét!
Cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Cô còn  kịp mở miệng...
Sở Tiêu Tiêu  bật  khe khẽ:
“Xin  nha, tay   trượt. Lỡ  rơi xuống 25 mét. Bọn   cố ý , chỉ là... nhỡ   tới buông tay thật thì ? Lúc đó, cô ‘bịch’ một cái rơi thẳng xuống đất.”
Nói , cô nghiêng đầu  Phó Diệc Thần bên cạnh:
“Anh  xem, nếu   rơi thẳng xuống đất,  đau ? Dập nát hết xương cốt, nghĩ thôi cũng thấy thốn .”
Phó Diệc Thần bật :
“Chắc chắn là đau đấy. Đợi chút nữa chúng  xuống hỏi thử cô  xem, xem còn phản ứng .”
“Nếu  còn phản ứng, chắc là c.h.ế.t . Còn nếu còn phản ứng, chứng tỏ vẫn cảm nhận  đau đớn.”
“Trời ạ, dập xương nát óc chắc chắn đau lắm. Nếu rơi thẳng đầu xuống , óc văng  ngoài cũng nên.”
“Như  thì c.h.ế.t cũng thật khó coi.”
Hai  họ cứ  một câu, kẻ một lời.
Đừng  là Bạch Sơ Dao, ngay cả đám Phó Nguyên Khải  bên cạnh  xong cũng  khỏi rùng , trong đầu hiện lên cảnh tượng khủng khiếp .
Ai nấy đều nổi da gà.
Phó Viện Viện lặng lẽ nghĩ trong lòng: Chị dâu và  trai quả thật là một cặp trời sinh. Không   cùng nhà thì  thể bước  cùng cửa.
Thời gian qua, Bạch Sơ Dao   tra tấn đến mức gần như sụp đổ.
Bây giờ   hai  như Sở Tiêu Tiêu và Phó Diệc Thần dọa cho khiếp đảm, phòng tuyến tâm lý   tan vỡ. Cô  thể kìm nén nổi nữa, bật  nức nở: “ !  !  sẽ  hết! Xin các  tha cho !  sai ! Các    gì  đều !”
Cô  cứu con , nhưng quan trọng hơn –– cô  sống.
Cô sợ chết.
Họ kéo cô lên .
Bạch Sơ Dao đặt chân xuống mặt đất, cả  như  sống . Cảm giác treo lơ lửng   trung thật sự quá kinh khủng, nghĩ  vẫn còn run sợ.
“Mau  . Nếu còn dám im lặng,   ném cô xuống, chúng  sẽ  kéo lên nữa .”
“ !   mà!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-168-sau-lung-ke-khac.html.]
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Bạch Sơ Dao thật sự  sợ hãi đến tột độ.
Những   căn bản  giống  bình thường.
“Ngải Tuyết Nhi nhắm  Quý gia và Phó gia. Chính cô  khống chế con gái . Những chuyện  Weibo cũng là do cô  ép  ,   hề tự nguyện.”
Bạch Sơ Dao quỳ sụp xuống.
Vừa   kể:
“  ép buộc! Ngải Tuyết Nhi đang ở trong Ảnh Thành. Các    đấy,  oán thì tìm cô  !”
“Người   các  là ai?”
“  !”
Bạch Sơ Dao liên tục lắc đầu:
“Ngải Tuyết Nhi  tin .  chỉ  theo mệnh lệnh của cô . Những chuyện khác, cô   hề  với .”
Sở Tiêu Tiêu  lạnh.
“Xem  cô đúng là   sống nữa .”
Phó Diệc Thần giật mạnh sợi dây thừng, Bạch Sơ Dao lập tức ngã nhào xuống đất.
Cơ thể  kéo về phía mép mái nhà.
Bạch Sơ Dao hoảng sợ tột độ,    la lên:
“   thật mà!  xin các ! Quý Tử Dục, cứu em với!”
Giọng cô đầy tuyệt vọng, thảm thiết.
Phó Viện Viện nghiêng đầu  Quý Tử Dục bên cạnh, phát hiện  biểu cảm của    bình thản.
Dường như cảm nhận  ánh  của cô, Quý Tử Dục cũng  sang . Hai ánh mắt chạm , Phó Viện Viện lập tức  mặt .
Suy nghĩ một lúc.
Quý Tử Dục bước  gần vài bước, cúi đầu hỏi khẽ:
“Tại   cứ lén   ?”
Phó Viện Viện,  thường ngày chẳng sợ trời chẳng sợ đất, trong giây phút  mặt đỏ bừng. Cô lườm  một cái, giống như một chú gà trống  xù lông, mất bình tĩnh nên trợn mắt lớn tiếng: “Ai thèm lén  ? Là    ! Nếu    ,     đang   chứ?”
Nói xong liền hừ lạnh một tiếng,  mặt  với vẻ mặt kiêu ngạo. Cô cứ tưởng rằng Quý Tử Dục sẽ tranh luận với . Không ngờ, câu trả lời tiếp theo của  khiến Phó Viện Viện nghi ngờ tai :
“Ừ.  là  đang  lén .”
Giọng   nhẹ,  dịu dàng,  mềm mỏng, khiến tim Phó Viện Viện đập loạn.
Cô  dám  đầu , chỉ cảm thấy nhất định là   nhầm.
Hai tai cô đỏ ửng.
Quý Tử Dục khẽ cong môi, mỉm .
Anh  định hỏi cô  còn nhớ chuyện sinh nhật của cô năm  … thì giọng thét bén nhọn của Bạch Sơ Dao vang lên:
“ !   hết ! Cô  là  của gia tộc Ngải Đức ở V quốc! Xin các  tha cho !   dám lừa các  nữa !  thề!  dùng mạng sống của con gái  để thề!”
Phó Diệc Thần dừng bước.
Bạch Sơ Dao ngã gục   đất, thở dốc từng  một, trán đầy mồ hôi lạnh, lưng áo ướt sũng.
Ngẩng đầu lên  mái nhà ngay  mặt , cô hoảng loạn lùi về phía  mấy bước.
Ả  dám giấu giếm gì nữa, kể hết tất cả.
“Năm đó  gả cho  trai của Ngải Tuyết Nhi là Ngải Đức Luân. Sau khi sinh con, con gái  liền  bọn họ khống chế.  buộc   thành nhiệm vụ mới  thể gặp  con.”
Nhắc đến chuyện cũ, Bạch Sơ Dao càng thêm đau đớn.
Năm đó lấy Ngải Đức Luân, cô còn thấy  vui mừng. Cứ ngỡ rằng   leo lên  tầng lớp quyền quý. Cha của Ngải Đức Luân là một bá tước ở V quốc.
Dù  từ phương diện nào thì cũng cao quý hơn Quý Tử Dục.
 cô  ngờ, đó  là một cái hố sâu.
Ngải Đức Luân     . Hắn chửi bới, đánh đập cô là chuyện thường ngày. Thậm chí còn  những sở thích bệnh hoạn.
Quãng thời gian đó, cô khổ sở đến mức  thể  thành lời.