Sở Tiêu Tiêu: "..." Người  mù quáng sùng bái  đến  ?
Với năng lực của , chắc chắn  nhận  đề  vấn đề,  mà vẫn tới hỏi cô. Chỉ là   nghĩ tới cô sẽ cố tình  đề sai, gắn tình nguyện nghi ngờ năng lực bản , chứ   nghi ngờ cô.
Nể tình buổi chiều sắp tới, Sở Tiêu Tiêu vẫn gửi  một tin nhắn, khoanh tròn chỗ sai trong đề.
Nhìn thấy tin nhắn WeChat của Tiểu A lão sư, Âu Trí Văn trợn to mắt. Hắn cũng cảm thấy đề  chỗ  , nhưng  nghĩ Tiểu A lão sư  cố tình  sai.
Kết quả là cả đêm   ngủ nổi!
Âu Trí Văn bật  một tiếng rên rỉ, cảm xúc trong lòng phức tạp khó tả:  vui mừng,  kích động,   chút bối rối.
Sau khi nhắn  cho Tiểu A lão sư,  lập tức  về phòng chợp mắt, để buổi chiều  tinh thần  gặp mặt lão sư.
Buổi sáng trôi qua  nhanh.
Hôm nay, Giang Du Nhiên và mấy   đều phá lệ an phận,  gây chuyện. Luật sư gửi tin thông báo  việc  xử lý xong.
Sở Tiêu Tiêu cũng  quên cảm ơn từng  trong  họ. Lời  thì khách sáo, nhưng ý tứ  lạnh lùng. Mấy   chỉ  thể  gượng tiếp nhận, ngoài miệng thì bảo: "Không cần khách khí..."
Về chuyện thi đấu giữa cô và Giang Thành Lâm,  khi  Phó Diệc Thần phê chuẩn, hiệu trưởng liền thông báo  trường.
Buổi chiều tạm ngừng việc dạy học,  bộ giáo viên và học sinh đến xem trận thi đấu . Sân khấu  dựng từ sáng sớm, nhà trường thậm chí còn mời Âu Trí Văn đến  giám khảo,  trận thi đấu sẽ giảng thêm một tiết.
Toàn trường đều chờ mong cuộc thi đấu chiều nay.
Đại đa  đều tin Sở Tiêu Tiêu sẽ thắng. Một  ít thì cho rằng sai một    lên điều gì, dù  Giang Thành Lâm cũng là giáo viên, năng lực  kém.
Thi đấu tổ chức ở sân thể dục, quy mô cực lớn, còn phát sóng trực tiếp  trường.
Nhìn thấy trận thế như , Giang Thành Lâm thoáng chột  nhưng nhớ  đề  là Tiểu A lão sư giao cho,  lập tức lấy  tự tin.
Hiệu trưởng tuyên bố quy tắc: Giang Thành Lâm  đề, Sở Tiêu Tiêu giải. Thi đấu bắt đầu.
Giang Thành Lâm   đề  chép sẵn từ tối qua,  đó lùi về  nhường chỗ cho Sở Tiêu Tiêu nhưng cô vẫn  yên, cầm mic lên mở miệng: "Giang lão sư, đề  là ngài tự  ?"
Giang Thành Lâm giật ! Chẳng lẽ cô     điều gì?
Hắn vốn định  là  tự  đề, nhưng  trận thế quá lớn, nếu  phát hiện đề  là từ chỗ Tiểu A lão sư mà    dối, hậu quả  dám tưởng tượng. Vì ,  sửa lời, thản nhiên  đây là đề  lấy  từ nơi khác,   tự .
Sở Tiêu Tiêu mỉm  sâu xa: "Đã   đề của ngài,  thì giống như hôm qua, hai  cùng giải đề, ngài thấy ?"
"Được thôi!" - Giang Thành Lâm lập tức đồng ý. Cách giải đề   học thuộc lòng,  cần  suy nghĩ nhiều,   tin cô nhanh hơn  .
Sở Tiêu Tiêu bước tới khu vực giải đề, cùng   song song.
Trước khi bắt đầu, cô  hỏi: "Thầy Giang, đề    do ngài ,   cần xem  cho chắc ? Em sợ thầy  sai."
"Không thể nào!    sai!" - Giang Thành Lâm gạt  ngay. Đề    thuộc lòng, còn kiểm tra  vài ,  thể sai .
Hắn thấy câu hỏi của cô là sự sỉ nhục.
Hiệu trưởng đem bảng đen di động đặt ở giữa hai , ngăn cách tầm mắt, trận thi đấu chính thức bắt đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-43-nguoi-thua.html.]
Giang Thành Lâm vội vàng  phần giải đề  học thuộc. Bên , Sở Tiêu Tiêu  chỉ cầm bút,  yên suy nghĩ,  động đậy.
Giang Thành Vinh và những  khác thấy cảnh , trong lòng  khỏi nhảy nhót! Nếu trận  thắng,  những  thể xé toạc cái mác "thiên tài học sinh" của Sở Tiêu Tiêu, mà còn  thể khiến cô cúi đầu, giúp Giang gia vượt qua nguy cơ.
Vì chuyện ngày hôm qua, Giang thị  chịu ảnh hưởng lớn, dù  cố gắng xoa dịu dư luận, hiệu quả vẫn chẳng  bao nhiêu. 
Giang Du Nhiên thì  chút tiếc nuối, bởi nếu Sở Tiêu Tiêu thua,  cả và cô  sẽ ngừng đối đầu, hơn nữa, nếu công ty   cứu, Sở Tiêu Tiêu sẽ vĩnh viễn là tội nhân của Giang gia, như  thì tất cả   sẽ   ghét bỏ Sở Tiêu Tiêu. 
Ai ngờ   cô    chịu “ sức”!
Bên , học sinh bàn tán xôn xao:
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
【Thầy Giang gần  xong ! Sở Tiêu Tiêu còn  bắt đầu? Học sinh thiên tài mà như  ?】
【Thầy giáo vẫn là thầy giáo,  luôn tin thầy Giang sẽ thắng. Sở Tiêu Tiêu chỉ là con nhỏ nhà quê,   chắc ăn may thôi!】
【Chờ xem  vả mặt! Hôm qua còn khoe khoang là thiên tài ha, hôm nay cầm bút còn   nổi một chữ, buồn  c.h.ế.t mất!】
【Trời ơi,   là phát sóng trực tiếp  trường, Sở Tiêu Tiêu mất mặt to !】
Trên mạng cũng rộ lên làn sóng chế giễu Sở Tiêu Tiêu. Chỉ  một  ít  thì chửi Giang Thành Lâm:
【Hôm qua thiên tài là tự phong ? Giờ   nổi chữ nào!】
【  , lấy   nhiều thiên tài như ! Giờ thì tự vả mặt , thầy Giang oai phong quá!】
【Đại gia mãi là đại gia! Thầy thì mãi là thầy!】
【Không cần  đề   giải   , Giang Thành Lâm -  kiểu  như   xứng  thầy! Chúng  mắng    vì đề, mà vì thái độ đối với học sinh!】
【Sao chỉ mắng mỗi Sở Tiêu Tiêu? Chắc chắn là cô   vấn đề nên mới  mắng, nếu  là thầy, cũng  mắng vài câu!】
【Giờ học sinh yếu ớt  ? Bị mắng vài câu mà phụ   nhảy dựng lên, bông tuyết thế  thì đưa về nhà dạy luôn !】
【 ,  giáo viên  dễ, phụ  cũng nên thông cảm một chút!】
【 hiểu giáo viên khó khăn, nhưng  phụ  cũng   dễ? Ai   mà dễ dàng? Đã  kìm  cảm xúc mà còn   giáo viên?】
Các giáo viên trong trường thì im lặng,  ai lên tiếng, ai nấy đều đang cố gắng tìm lời giải cho đề nhưng  thật, họ cũng   nổi. Cho nên, việc Giang Thành Lâm thắng  Sở Tiêu Tiêu cũng  khiến họ thấy vinh dự gì.
Giang Thành Lâm buông bút xuống,  giáo viên bước lên dời bảng đen chắn giữa hai  .
Nhìn thấy bảng của Sở Tiêu Tiêu vẫn trắng trơn,  suýt  nhịn  . Đề của Tiểu A lão sư  khác, đúng là danh bất hư truyền!
Tình huống   như  dự đoán. Để giữ thể diện,  hít sâu, đè nén sự kích động trong lòng, dịu dàng : "Sở Tiêu Tiêu,  cần miễn cưỡng bản  . Thầy giáo là thầy giáo, học sinh thua cũng   gì. Sau  thầy sẽ từ từ giảng  cho em."
Sở Tiêu Tiêu thoải mái buông bút xuống, bình thản : "Viết    nghĩa là đúng.   , cũng   nghĩa là thua."
Giang Thành Lâm  lạnh trong lòng, Sở Tiêu Tiêu  thật là “ thấy quan tài  đổ lệ.” Hôm qua còn  tung hô là thiên tài, hôm nay phát sóng trực tiếp, danh hiệu đó chắc chắn  giữ nổi. Trượt dốc nhanh như ,  chịu nổi cũng là bình thường.
"Không , ai thắng ai thua, mời Âu Trí Văn lão sư công bố đáp án."
Hắn  sang  Âu Trí Văn, thấy ánh mắt đối phương đầy tán thưởng, liền  thẳng , tràn đầy tự tin. Có thể  Âu Trí Văn tán thưởng là vinh hạnh của .
Âu Trí Văn: "..." Có thể cút xa một chút , đừng  cản đường   Tiểu A lão sư chứ?