Giang Du Nhiên lập tức níu tay Giang Thành Trạch, vẻ mặt đầy lo lắng:
"Anh ba,   thể động tay với Sở Tiêu Tiêu! Ba  , bây giờ chúng   tìm cách lấy lòng cô . Sau lưng cô  là Quảng An Đường,  ba,  tuyệt đối  thể hành động bốc đồng."
Nếu là  ,  lẽ Giang Thành Trạch còn  lọt vài câu nhưng giờ thì khác. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cả sự nghiệp của    tan thành mây khói, tiền bồi thường hợp đồng đắt đến mức phát điên.
Mà kẻ đầu sỏ gây họa  chính là Sở Tiêu Tiêu,     thể nuốt nổi cơn tức ?
Giang Thành Trạch lạnh giọng:
 "Nếu Sở Tiêu Tiêu  điều,   thể tha cho cô  một con đường sống.  nếu cô    điều… thì đừng trách  xuống tay  nương tình."
Trong lòng Giang Du Nhiên thầm vui sướng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ sốt ruột định khuyên tiếp thì Giang Thành Trạch  cắt lời:
"Du Nhiên, em đừng lo. Giang gia giờ  mất công ty, Quảng An Đường  mạnh đến mấy  nữa cũng  thể lấy mạng chúng . Giờ thì chân trần  sợ  giày, cùng lắm là liều c.h.ế.t với nó!"
Anh    đến mức đó, Giang Du Nhiên còn  gì  nữa? Tốt thôi, nếu thật sự  thể cho Sở Tiêu Tiêu một bài học,  càng . Còn nếu , cô  cũng chẳng  liên lụy gì.
Giang Du Nhiên ngoan ngoãn gật đầu:
 "Anh ba, chắc  đói  đúng ? Để em nấu mì cho  ăn. Giờ  dì giúp việc đều  nghỉ cả ."
Có ăn no, mới  sức đánh .
Nhắc tới ăn, quả thật Giang Thành Trạch cũng đói bụng. Hai ngày nay gần như    ăn gì.
"Vậy phiền em . Cũng lâu lắm   ba mới  ăn mì em nấu."
Giang Du Nhiên  đáp, lẳng lặng  bếp. Thật  cô  hiếm khi bước chân  bếp. Nấu mì là thứ duy nhất cô    – cũng là để lấy lòng  trong nhà.
Một bát mì đơn giản, nhưng lúc nào cũng khiến đám đàn ông cảm động đến rơi nước mắt.
 là cuộc giao dịch quá  lời.
Trong lúc Giang Du Nhiên đang nấu mì, Giang Thành Trạch bật điện thoại lên, thoát chế độ máy bay, mở Wi-Fi trong nhà   Weibo.
Vừa  là điện thoại lag giật loạn cả lên vì tin nhắn quá tải. Anh  lướt qua một vòng – như dự đoán,  là chửi rủa. Hắn thoát khỏi mục tin nhắn,  hot search – tất cả đều là chuyện Giang gia.
Giang Thành Trạch  nhanh hiểu   chuyện.
Sở Tiêu Tiêu  tay quả thực tàn độc. Chỉ vì một trận thi đấu mà cô   thể khiến Giang gia rơi  tuyệt lộ. Còn khiến   giật  hơn là – sự việc   còn liên lụy tới cả Diệp Truyền Xa và công ty nhà họ Diệp.
Diệp Truyền Xa  phế tay?
Sở Tiêu Tiêu lợi hại đến thế ?
Hắn bắt đầu do dự nhưng  kịp nghĩ thêm thì Giang Du Nhiên  bưng tô mì nóng hổi  ngoài:
"Anh ba, thử xem mì cà chua em nấu."
Trên bát mì là hành lá, rau thơm, mùi thơm bốc lên nghi ngút, Giang Thành Trạch bụng đói cồn cào,   hai lời cầm đũa định ăn.
Ngay khoảnh khắc đó, cánh cửa lớn  đẩy . Sở Tiêu Tiêu bước .
Giang Thành Trạch liếc  "em gái" chỉ gặp vài   – đúng là . Dáng  cũng  tệ.
Chỉ tiếc,  là một con rắn độc.
Nghĩ tới những chuyện cô    với Giang gia, chút thiện cảm cuối cùng trong   cũng bay sạch.
Giang Du Nhiên liếc   lưng Sở Tiêu Tiêu, thấy   ai theo , cô  thầm thở phào.
Phó Diệc Thần   cùng – .
Đêm nay, cô   xem ai còn  thể đến cứu Sở Tiêu Tiêu.
Sở Tiêu Tiêu  bất ngờ khi thấy   ở nhà, tưởng  cả đám còn đang trong bệnh viện bàn chuyện.
Cô bước ,  thèm để tâm tới ai,  thẳng lên lầu. Cả ngày bận rộn, cô thật sự mệt .
"Đứng !" – Giang Thành Trạch buông đũa,  dậy chặn đường.
Sở Tiêu Tiêu  ngạc nhiên,  đầu :
"Thấy tụi tao ở đây, mày   chào hỏi một tiếng ?" – Giang Thành Trạch gằn giọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-55-nhu-vay-con-chua-du-danh-sao.html.]
Sở Tiêu Tiêu liếc sang Giang Du Nhiên, mặt mờ mịt:
 "Cô   với tên ngốc  là giữa  và các  chẳng  quan hệ gì ? Từ bao giờ thấy mặt là  chào hỏi  ?"
Giang Du Nhiên: "…"
Giang Thành Trạch: "…"
Thấy cả hai im re, Sở Tiêu Tiêu nhấc chân định  tiếp.
Giang Thành Trạch thấy cô  coi ai  gì, càng thêm ghét. Anh  sải bước ngăn :
"Sở Tiêu Tiêu, chuyện nhà  mày  cho tao một lời giải thích."
Sở Tiêu Tiêu thật sự mệt , chẳng  phí thời gian với hai kẻ ngu ngốc .
Giọng cô đầy cáu kỉnh:
"Giải thích gì? Tao nợ mày chắc?"
"Mày phá nát nhà tụi tao, đoạt công ty,  lẽ  nên cho một lời công đạo?" – Giang Thành Trạch gầm lên.
Sở Tiêu Tiêu  khẩy. Cuối cùng cũng gặp  thằng . Lâu nay bận,  kịp  tay với nó, hôm nay đúng lúc.
"Công đạo ?" – cô nhếch mép – "Vậy mày  ?"
"Tao  mày xử lý hết chuyện  mạng, dẹp hết mấy vụ mắng chửi, trả công ty  cho Giang gia. Mày tuy là con gái ba  tao, nhưng lớn lên bên ngoài, tình cảm cũng chẳng sâu sắc gì. Công ty đáng lẽ  đến lượt mày thừa kế!"
Nghe mấy lời đó, Sở Tiêu Tiêu suýt nữa  ngất. Không  mười năm  tắt não chắc     mấy câu kiểu .
Cô hỏi :
"Nếu tao  đồng ý thì ?"
Sắc mặt Giang Thành Trạch lập tức sầm xuống, gằn giọng:
"Vậy thì đừng trách tao  khách sáo!"
Sở Tiêu Tiêu ngoắc ngón tay:
"Lại đây, để tao xem mày  khách sáo kiểu gì."
Giang Thành Trạch tưởng cô  điều kiện  thương lượng, liền bước tới gần.
Bốp!
Một cú đ.ấ.m như trời giáng thẳng  bụng.
"Tao cũng  xem mày   gì!"
Sở Tiêu Tiêu  tay cực nhanh, chuẩn và  tàn nhẫn.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Giang Thành Trạch  kịp phản ứng, dính trọn cú đấm. Đau đớn lan khắp ,  ôm bụng  sụp xuống đất.
Sở Tiêu Tiêu   cao  xuống, khinh thường:
"Giang Thành Trạch, như   đủ ? Không  con em  của mày  với mày  ? Tao đánh cũng  tệ . Tao còn tưởng mày bản lĩnh lắm cơ!"
"Chị ,  chị  thể  tay với  ba?!" – Giang Du Nhiên sợ hãi kêu lên, nhưng vẫn chạy tới.
"Anh ba,    chứ?!" – nước mắt cô  rơi lã chã.
Sở Tiêu Tiêu chẳng hứng thú xem trò "  tình thâm" . Cô túm cổ áo Giang Du Nhiên lôi  dậy, vỗ mặt cô  mấy cái, giọng khinh miệt:
"Giang Du Nhiên,  mày  học  khôn ? Mấy thằng  vô dụng của mày mà cũng đòi  đối thủ của tao? Có bản lĩnh thì tự mày  , đừng suốt ngày mượn mấy thằng ngu   oai  mặt tao!"
"Mày  xóa sạch tai tiếng cho  ? Nằm mơ ! Cái danh “kỹ nữ” đó – đời  mày đừng mong rửa sạch!"
Kiếp , chính Giang Du Nhiên là đứa bịa đặt  bao nhiêu chuyện về cô.
Những ánh mắt dơ bẩn, lời  hạ lưu, cô còn nhớ rõ mồn một.
Tất cả những đau khổ cô từng chịu – Giang Du Nhiên đều  nếm trải hết.
Mà Giang gia sụp đổ – mới chỉ là bắt đầu.