Giang Du Nhiên hoảng sợ mở miệng: “Không , chị ơi, em  , hu hu hu hu...”
Giang Thành Trạch ôm bụng ngẩng đầu  Sở Tiêu Tiêu, gằn giọng: “Sở Tiêu Tiêu,  bản lĩnh thì nhắm  tao đây, buông em gái tao ! Mày   bao nhiêu chuyện bẩn thỉu,  cần chờ Du Nhiên , tao cũng tự tìm hiểu .”
Sở Tiêu Tiêu  , ánh mắt đầy thương hại: “Giang Thành Trạch, mày đối xử với Giang Du Nhiên  như  thì  ích lợi gì? Em gái mày chẳng  vẫn luôn tính kế mày ? Biết rõ mày   đối thủ của tao,  dám  tay, liền đẩy mày  . Mày tình nguyện che chở nó, nhưng nó  từng nghĩ đến việc che chở mày ?”
Nói xong, cô  do dự, đạp một cú thật mạnh  bụng Giang Thành Trạch khiến  đau đớn kêu lên thảm thiết. Sau đó cô vung tay, quẳng Giang Du Nhiên sang một bên, khiến hai  em nhà họ Giang đều hoảng loạn  cô chằm chằm.
Sở Tiêu Tiêu  xổm xuống, giọng  âm trầm: “Giang Du Nhiên, tao cũng  giới hạn. Nếu mày cứ lặp  lặp  khiêu khích tao, hôm nay tao  dạy cho mày một bài học nhớ đời.”
Cô chỉ tay về phía tô mì Giang Du Nhiên  nấu,  lạnh: “Thấy tô mì  bàn ? Có lòng ghê. Hôm nay để hai  em tụi mày cùng nếm thử.”
Nói , cô túm tóc Giang Du Nhiên, tay còn  nắm cổ áo Giang Thành Trạch, kéo cả hai lết về phía bàn ăn. Cả hai đau đến nỗi gào  van xin, nhưng  thoát khỏi tay cô.
Sở Tiêu Tiêu ném họ ngã xuống bên bàn, cầm lấy tô mì nóng hổi, nhướng mày hỏi: “Ai  ăn  nào?”
Giang Du Nhiên im bặt. Cô  thừa , Sở Tiêu Tiêu  hề đơn giản chỉ là cho ăn mì. Còn Giang Thành Trạch vẫn cố chấp bày  dáng vẻ hung hăng,  tin Sở Tiêu Tiêu  thể chia rẽ tình cảm  e m của họ.
“Sở Tiêu Tiêu,  bản lĩnh thì nhắm  tao đây! Đừng tưởng mày ba hoa vài câu là chia rẽ  tao với em tao! Tao  , đời  tao chỉ nhận Du Nhiên là em gái, mày đừng mong tao công nhận mày!”
Sở Tiêu Tiêu im lặng  , cạn lời.
Tên  đúng là  trong nhà ít giao tiếp với cô nhất, chẳng hiểu gì tính cô cả.
Cô  nhạt,  nghiêng tô mì khiến nước lèo đổ tràn , rơi thẳng lên cánh tay trần của . Cơn đau buốt như xé thịt khiến Giang Thành Trạch hét lên một tiếng,   run rẩy.
Sở Tiêu Tiêu giẫm lên chân , giữ chặt  cho giãy giụa: “Sao hả? Mì em gái mày nấu ngon đến  ?”
Không đợi  kịp mở miệng, cô  đổ thêm một ít nước lèo nữa, cơn đau xuyên tim khiến  méo mặt.
“Sở Tiêu Tiêu, mày là đồ biến thái!” – Giang Thành Trạch rít lên, nhưng giọng   yếu ớt hơn nhiều.
“Mày  sợ tao báo công an ?”
Cô nhếch môi: “Không sợ, cứ việc báo, nhưng  khi họ tới, tao đảm bảo sẽ khiến mày  bệnh viện . Giang Thành Trạch, mày  bao nhiêu chuyện phạm pháp trong giới giải trí, mày nghĩ tao   ?”
Hắn run lên. Những chuyện  từng , nếu  khui ... hậu quả sẽ  chỉ đơn giản là mất sự nghiệp.
Sở Tiêu Tiêu nhích  gần, một tay giữ cằm , tay  cầm tô mì, giọng lạnh như băng: “Tao còn  thể biến thái hơn nữa! Tao  thể đổ cả tô mì   miệng mày, để miệng, cổ họng, lục phủ ngũ tạng mày đều “ấm áp”. Mày  thử ?”
Giang Thành Trạch trắng bệch mặt, cả  run như cầy sấy. Sự sợ hãi lấn át tất cả kiêu ngạo trong .
Cuối cùng,  cúi đầu cầu xin: “Sở Tiêu Tiêu, tao sai …  ơn tha cho tao, tha cho tao…”
Cô  nhạo: “Ơ kìa, mày   mới nãy còn mạnh miệng   bao giờ tha cho tao ? Mới  nhiêu đó mà  xin tha?”
Giang Thành Trạch giờ mới hiểu,  tay với Sở Tiêu Tiêu là ngu xuẩn tới mức nào. Nếu  cô khủng đến ,   mười lá gan cũng  dám đụng .
Sở Tiêu Tiêu   xuống, tay nâng cằm , cầm tô mì từ từ đưa tới.
Giang Thành Trạch sợ tới phát , giọng run rẩy: “Tao sai ! Làm ơn tha cho tao… chị gái ơi… em gái  ơi… tha cho tao…”
Từ “ bao giờ công nhận mày” giờ biến thành “em gái  ơi”, đúng là nực .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-56-chon-mot-trong-hai-di.html.]
Sở Tiêu Tiêu liếc qua Giang Du Nhiên –  từ đầu đến giờ  dám ho he nửa câu, ngay cả thở mạnh cũng sợ.
Cô lạnh nhạt : “Tao  thể tha cho mày… nếu em gái mày chịu mở miệng cầu xin giùm.”
Giang Du Nhiên cố nặn  nước mắt, nghẹn ngào : “Chị ơi…  ơn tha cho  ba… xin chị…”
Cô  nghĩ, nếu chỉ là cầu xin, chịu nhục một chút cũng  . Chịu nhục đổi lấy bình an, vẫn đáng.
Sở Tiêu Tiêu nhếch môi: “Tao  là tha   nghĩa là buông. Tao  đổ mì  miệng nó nữa… nhưng sẽ đổ lên đùi mày. Mày chịu ?”
Giang Du Nhiên c.h.ế.t  tại chỗ.
Đổ lên đùi?
Tô mì đó nóng tới mức nào, cô   rõ. Nếu  phỏng, chắc chắn để  sẹo. Còn gì là dáng   hảo? Còn mặt mũi nào mà  tiếp thị hình tượng?
Sở Tiêu Tiêu  lạnh: “Sao? Không chịu hả? Chẳng  mày   cứu  ba ? Chỉ là sẹo thôi mà,  c.h.ế.t .  nếu mày  chịu, tao sẽ đổ  miệng . Người  sẽ c.h.ế.t đó!”
Giang Du Nhiên cắn chặt môi. Nếu Giang Thành Trạch c.h.ế.t thật, Sở Tiêu Tiêu sẽ  tù. Mà cô thì  thể thoát khỏi sự uy h.i.ế.p  mãi mãi.
Thế nên, cô  im lặng.
Sở Tiêu Tiêu giơ tô mì lên, giả vờ  đổ  miệng Giang Thành Trạch.
Hắn sợ tới mức  ré lên. Thậm chí còn… tè  quần.
Đến giờ phút đó, Giang Du Nhiên vẫn  hé miệng cầu xin thêm lời nào.
Cô   dám,  thể để  phỏng,  thể để cơ thể  hỏng mất.
Trong lòng cô  thậm chí còn thầm cầu nguyện: “Đổ ! Mau đổ ! Tốt nhất là   bỏng chết. Như  Sở Tiêu Tiêu sẽ  bắt. Mọi thứ sẽ   như cũ, tất cả sẽ kết thúc!”
 đến giây phút cuối cùng, Sở Tiêu Tiêu  đột ngột đổi hướng, hất cả tô mì  đùi Giang Du Nhiên.
Tiếng hét thảm thiết vang lên đinh tai nhức óc.
Giang Du Nhiên nhảy dựng lên, nước lèo nóng bỏng chảy tràn từ đùi xuống chân.
Cô   như lợn  chọc tiết,  đó lập tức lao  nhà vệ sinh dội nước lạnh.
Còn Giang Thành Trạch –  từ cõi c.h.ế.t trở về –  thở dốc từng .
Nhìn theo bóng Giang Du Nhiên chạy ,  chẳng cảm thấy thương xót gì cả.
Cô  – từ đầu đến cuối –  thèm mở miệng cầu xin giúp  một .
Khoảnh khắc đó, trái tim  lạnh toát.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Và cũng chính lúc đó,  bắt đầu tin lời Sở Tiêu Tiêu . Hắn nhớ   bộ những gì diễn  từ tối hôm qua đến giờ.
 .
Tất cả đều là Giang Du Nhiên giở trò. Là cô  cố tình kích động , cố tình đẩy   đối đầu Sở Tiêu Tiêu… dù thừa  hậu quả.