Văn Tĩnh trừng lớn mắt,  thể tin nổi nhân viên bán hàng  giờ luôn ngoan ngoãn  lời,  mà giờ  dám công khai chống đối   mặt bao .
Giọng cô  lập tức cao vút lên, chất vấn: "Cô chắc chắn   lời chúng ? Nếu  ,   chúng  sẽ  bao giờ tìm cô nữa."
Sở Tiêu Tiêu im lặng, cô cũng  xem thử những   sẽ xử lý tình huống thế nào.
"Xin , Văn tiểu thư,..." – Nhân viên   chút nhượng bộ.
Văn Tĩnh tức đến sôi máu, quét mắt qua mấy nhân viên  gần: "Ai đuổi  con nhỏ   ngoài,    và Quý tiểu thư mua đồ chỉ tìm  đó. Các   cho kỹ cái túi cô  đang xách, tiêu xài tầm đó   khách hàng mục tiêu của các !"
Cô   tin những nhân viên  sẽ vì một kẻ   thế lực,   tiền mà đắc tội với . Ai ngờ,  một ai động đậy.
Văn Tĩnh tức đến tái mặt. Những nhân viên từng như chó vẫy đuôi  mặt bọn họ, giờ phút mấu chốt  đồng loạt im lặng. 
Quý Tử San  bên cũng sa sầm mặt. Cô  ngăn Văn Tĩnh, chính là  nhân cơ hội dạy cho Sở Tiêu Tiêu một bài học, ai ngờ  chẳng ai phối hợp.
"Về  bạn bè chúng  cũng sẽ chỉ chỉ định một  trong các cô mà thôi!" – Văn Tĩnh tiếp tục  giá, nhưng đám nhân viên vẫn  ai lên tiếng. Vì đây  còn là chuyện tiền nhiều  ít, mà là nguyên tắc. Đuổi một khách hàng chỉ vì đối phương   mắt là điều công ty tuyệt đối  cho phép. Họ   mạo hiểm  mất việc, thậm chí   ngành tẩy chay.
Sở Tiêu Tiêu  biểu hiện của họ, trong lòng khá hài lòng – chứng tỏ việc huấn luyện vẫn   hiệu quả.
Cô  sang nhân viên lúc nãy tiếp đón : "Dẫn   xem hàng."
Người  gật đầu, dịu dàng : "Tiểu thư, mời bên ..."
Sở Tiêu Tiêu  đầu liếc  Quý Tử San và Văn Tĩnh,  nâng cằm, sải bước   trong. Rõ ràng là một cú khiêu khích  che giấu.
Hai   tức đến nghẹn lời, đặc biệt là Quý Tử San, hôm nay cô  thua Sở Tiêu Tiêu đến hai . Tức giận tích tụ trong lòng cuối cùng bùng nổ – tuy  thể động thủ với Sở Tiêu Tiêu, nhưng cô   trút giận lên nhân viên bán hàng.
"Chát!" – một cái bạt tai giáng xuống.
Quý Tử San lạnh mặt: "Đồ vô dụng!"
Cô nhân viên    ngờ  đánh, sững sờ tại chỗ. Các nhân viên khác vội vàng kéo cô về phía , đồng loạt tức giận  Quý Tử San:
"Quý tiểu thư! Sao cô  thể  tay đánh ?"
"Tiểu Hơi, em   chứ?"
"Quá đáng thật! Cô  tư cách gì đánh ?"
Cô nhân viên tiếp đón Sở Tiêu Tiêu cũng tức giận, chỉ vì còn đang tiếp khách nên   gì. Sở Tiêu Tiêu liền chủ động bảo: "Cô cứ  giúp họ ,   vội, ở đây chờ cô."
Cô  lắc đầu: "Không , để họ xử lý là . Làm cô chê  , chúng  tiếp tục xem hàng..."
Sở Tiêu Tiêu mỉm : "Nhìn cô  vẻ  qua đó lắm, cứ  .  chờ cô."
Phó Diệc Thần cũng  thêm: "Đi , tụi  đang mỏi chân, tiện nghỉ chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-81-quy-tu-san-danh-nguoi.html.]
Cô nhân viên cảm động gật đầu: "Cảm ơn hai , xin    phiền, đợi  một lát."
Dứt lời, cô vội vàng  về phía đồng nghiệp.
Quý Tử San  khi hạ tay mới nhận   quá kích động nhưng lòng tự trọng cao ngút khiến cô  thể cúi đầu xin .
"Hừ, đánh thì đánh,  là khách VIP của mấy , các cô  gì  ?"
Mấy nhân viên tức đến sôi máu. Họ  thể đánh , hơn nữa cũng  dám đắc tội Quý gia, Văn gia –  là hào môn của Đế đô, nhưng thấy đồng nghiệp  đánh, ai cũng  cam lòng.
"Quý tiểu thư, cô ít nhất  xin  Tiểu Hơi!"
" đó, vô duyên vô cớ đánh , ít nhất cũng   một câu xin !"
"Xin  cái gì? Nhân viên của các cô phục vụ thái độ chẳng  ,   phục vụ khách!"
Quý Tử San cũng   vô lý, đành tìm cớ đổ  cho thái độ phục vụ.
Tiểu Hơi tủi  vô cùng, rõ ràng   đều thấy lý do thật sự,  mà cô  vẫn còn giả bộ. Các nhân viên định tiếp tục lên tiếng, Tiểu Hơi kéo tay họ, nghẹn ngào :
"Thôi,   ."
 đồng nghiệp  đồng ý.
"Không ! Ít nhất cô   xin  em! Không thể vì em là nhân viên mà để   tát xong cho qua!"
"Nếu cô  xin , chúng  sẽ báo cảnh sát."
"Tiểu Hơi, đừng sợ, tụi chị đều ủng hộ em. Trong tiệm  camera,   lo!"
"Phải xin ! Nếu  thì  đơn giản là chuyện xin  nữa !"
Cả nhóm rào rào lên tiếng. Tiểu Hơi cảm động vô cùng, thấy   vì  mà tức giận, cô cũng  thêm dũng khí.
Cô lau nước mắt,  thẳng : "Quý tiểu thư, nếu cô  xin ,   sẽ báo cảnh sát, để họ đến phân xử."
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Lúc , Quý Tử San và Văn Tĩnh bắt đầu bối rối. Biết rõ   đúng, nếu chuyện ầm lên thì chẳng những ảnh hưởng danh tiếng, mà còn  thể liên lụy đến gia đình.
Thế nhưng bảo họ cúi đầu xin  một nhân viên bán hàng thì  thể nào.
Suy nghĩ một lúc, Văn Tĩnh lên tiếng: " sẽ gọi quản lý cửa hàng đến đây xem các cô còn dám bắt chúng  xin  ."
 lúc hôm nay quản lý cửa hàng của MISS  đang nghỉ phép, nhưng để duy trì quan hệ với khách VIP, quản lý  liên hệ riêng với  nhiều khách hàng lớn.
Văn Tĩnh lập tức lấy điện thoại gọi thẳng cho quản lý.
Lúc , Sở Tiêu Tiêu và Phó Diệc Thần   nghỉ trong khu lounge, bình tĩnh chờ xem vở kịch kết thúc như thế nào.