Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thiên Kim Thật Trở Về, Thiên Kim Giả “Trà Xanh” Bị Đá Khỏi Nhà - Chương 87: Mẹ con gặp nhau

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-02 05:52:04
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở Tiêu Tiêu vốn đã không muốn bị phóng viên phỏng vấn nên rời đi cùng Phó Diệc Thần luôn, chỉ để lại mấy phóng viên mặt mũi mờ mịt đứng nhìn nhau.

Cuộc thi tiếp theo sẽ bắt đầu vào buổi chiều lúc 2 giờ 30.

Hiện tại mới 10 giờ 40 sáng.

Cách giờ thi chưa đến mười phút.

Lữ lão sư tuy không ưa Giang Thành Vinh, nhưng dù sao cũng là học trò của mình, nên vẫn lựa chọn ở lại chờ.

Phó Diệc Thần thì rời đi cùng Sở Tiêu Tiêu.

Thấy thời gian còn sớm, Sở Tiêu Tiêu liền gửi tin nhắn cho Út Uyên, quyết định đến thăm một chuyến, dù sao nhà họ Quý cũng cách đây không xa, lại đã hẹn gặp từ trưa.

Ban đầu cô định đến một cách kín đáo, ai mà ngờ Quý Tử San lại sốt ruột tự dâng mình đến sớm, khiến cuộc thi sáng kết thúc chỉ sau hai vòng.

Lúc ấy, Út Uyên đang họp, vừa thấy tin nhắn từ “thần y”, lập tức ngưng cuộc họp, còn báo người nhà chuẩn bị đón khách.

Xe của Sở Tiêu Tiêu tiến vào nhà họ Quý rất suôn sẻ, vì Út Uyên đã thông báo trước với bất động sản.

Cùng lúc đó, Quý Tử San tức giận trở về nhà, nằm vật ra cửa sổ vừa khóc vừa tức.

Lướt Weibo thấy mình đúng thật lên hot search, nhưng không phải vì lý do cô ta mong muốn.

Từ khóa đúng là "học sinh thiên tài", “học bá”, nhưng người được tung hô là Sở Tiêu Tiêu — còn cô thì trở thành trò cười bị “học sinh thiên tài” hạ gục trong chưa đầy 30 giây.

Cư dân mạng đồng loạt khen ngợi Sở Tiêu Tiêu, còn Quý Tử San thì bị ném vào vòng xoáy chế nhạo.

Hôm qua vừa bị cho vào danh sách đen của công ty MISS, hôm nay lại bị hạ gục trên sóng livestream.

Cô ta như phát điên, lập tức dùng tiền chuẩn bị mua hot search để dìm tin xuống, nhưng dù ném bao nhiêu tiền, hiệu quả vẫn là bằng không.

WeChat không ngừng reo báo tin nhắn mới — khỏi cần đoán cũng biết là đám tiểu thư hào môn đang bàn tán chuyện thi đấu của cô ta.

Cô ta giờ đây đã trở thành trò cười toàn mạng.

Khóc đến mức thở không ra hơi, vừa ngẩng đầu thì thấy Sở Tiêu Tiêu từ trong xe bước xuống.

Quý Tử San giận đến suýt ngất.

Cô ta nghĩ Sở Tiêu Tiêu theo dõi mình tới tận nhà!

Tức đến mất kiểm soát, cô ta bật tung cửa sổ, chỉ tay chửi ầm:

“Sở Tiêu Tiêu, mày dám theo dõi tao hả? Mặt mũi đâu mà mò tới nhà tao? Mày tưởng đây là nơi mày muốn tới là tới được à?”

Nói rồi giận dữ chạy thẳng xuống nhà.

Sở Tiêu Tiêu vừa nghe tiếng cô ta hét, cũng đoán được chuyện gì. Ban đầu cô định im lặng vào nhà, tránh mặt Quý Tử San, ai ngờ đúng lúc đó, Diệp Huệ Tâm gọi điện đến. Không tiện nghe máy trong nhà của Quý gia, cô buộc phải đứng ngoài cửa để nghe.

Cũng là lúc Quý Tử San lao ra, trợn mắt nhìn cô, giận dữ hét:

“Sở Tiêu Tiêu! Mày đến tận cửa để khiêu khích tao à? Mày đã hại tao ra nông nỗi này, còn dám vác mặt đến đây?”

Sở Tiêu Tiêu: "……" Cô ta tưởng tôi rảnh tới mức đó sao?

Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.

Còn chưa kịp trả lời, một giọng đàn ông trầm ổn vang lên từ phía sau:

“Quý Tử San, đây là khách của nhà ta, chú ý lời nói và thái độ.”

Người lên tiếng là Quý Phi Hằng.

Gia chủ Quý gia vừa mới về tới, lo mình không kịp chào đón, nên đã sớm ra cửa đứng chờ.

Không ngờ xe vừa dừng, còn chưa kịp nhìn rõ ai trong xe bước xuống thì Quý Tử San đã gào lên từ tầng trên, chửi bới loạn cả lên.

Quý Phi Hằng ban đầu nhìn thấy hai người trẻ tuổi, còn tưởng nhận nhầm, nhưng đứng yên một lát, thấy họ đang nghe điện thoại, cũng không tiện làm phiền.

Ai ngờ vừa dứt máy, Quý Tử San đã xông ra.

Vừa thấy ba, Quý Tử San lập tức hoảng sợ.

Từ nhỏ cô ta đã sợ người ba này.

Lắp bắp giải thích, giọng run rẩy:

“Ba… con không cố ý… Con… con không biết cô ta là khách…”

Trong lòng lại thầm mắng chửi: Sở Tiêu Tiêu đúng là giỏi leo, mới ôm được mấy người của MISS, giờ lại bám được cả ba mình!

Cô ta liếc mắt dò xét rồi nhỏ giọng nhắc khéo:

“Ba, con biết cô ta… cô ta không đơn giản đâu. Ba đừng để bị lừa…”

“Đừng gọi tôi là ba. Tôi đã nói rồi.”

Giọng Quý Phi Hằng trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng.

Ánh mắt Sở Tiêu Tiêu chầm chậm đảo qua hai người họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-87-me-con-gap-nhau.html.]

Đây là… cha ruột cô, còn người đứng kế bên — chính là đứa con nuôi mà họ nhận về sau khi đánh mất cô.

Cô không nói nên lời cảm giác lúc này trong lòng.

Quý Tử San nghe vậy, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào gọi:

“Ba… con—”

“Làm phiền hai vị chê cười. Mời vào trong.”

Quý Phi Hằng cắt ngang lời cô ta, lịch sự mời khách.

Đứa con gái nuôi này, ông vốn chẳng hề ưa. Nếu không phải vì vài chuyện bất đắc dĩ, ông đã sớm đuổi cô ta ra khỏi Quý gia.

Sở Tiêu Tiêu liếc nhìn Quý Tử San bằng ánh mắt châm biếm.

Kệ cho ánh nhìn đầy oán độc của cô ta, Sở Tiêu Tiêu bước vào nhà cùng Quý Phi Hằng.

Tâm trạng có chút thấp thỏm.

Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với cha mẹ ruột.

Quý Phi Hằng đi trước dẫn đường, nói sơ về tình trạng của Tống Mạn Mạn.

Sở Tiêu Tiêu cũng thi thoảng hỏi vài câu, Phó Diệc Thần thì ngoan ngoãn đi theo sau.

Vừa bước vào nhà, một bóng người lao thẳng về phía cô. Phản xạ theo bản năng, Sở Tiêu Tiêu định tránh, nhưng vừa nhìn kỹ thì thấy người đó lảo đảo suýt ngã vào người mình.

Cô vội đỡ lấy.

Tống Mạn Mạn vừa đứng vững đã ôm chặt lấy cô, nghẹn ngào bật khóc:

“Con gái… con gái của mẹ… Con cuối cùng cũng trở về rồi… Tha lỗi cho mẹ nhé, mẹ không cố ý đánh mất con… Con tha thứ cho mẹ được không…”

Giọng bà run rẩy, tràn đầy khẩn cầu và đau lòng.

Không biết có phải do huyết thống hay không, nhưng tim Sở Tiêu Tiêu như bị bóp nghẹt, hơi ê ẩm, khó chịu.

Hai tay cô không biết đặt đâu cho phải.

Quý Phi Hằng bên cạnh lúng túng, nhẹ giọng giải thích:

“Sở tiểu thư… xin lỗi. Vợ tôi…”

Tình trạng của Tống Mạn Mạn ngày càng không ổn định. Ban đầu chỉ là trầm cảm, sau lại chuyển thành vấn đề tâm thần.

Những lúc bà tỉnh táo rất ngắn ngủi, khi lên cơn thì không thể kiểm soát.

Nặng nhất là một lần, bà cứ nhất quyết phải gặp con gái bằng được. Cuối cùng, Quý Tử Dục phải giả gái mặc váy mới tạm thời khiến bà dịu lại.

Dù vậy, ánh mắt Quý Phi Hằng nhìn vợ vẫn đầy yêu thương.

Ông nhẹ giọng dỗ dành: “Từ từ đã. Em buông con bé ra đi, nó còn khát nước nữa.”

Tống Mạn Mạn nghe vậy mới buông Sở Tiêu Tiêu ra, nhưng vẫn nắm tay cô.

Ánh mắt dịu dàng: “Ca Ca, bảo bối của mẹ. Mẹ dắt con vào nhà nhé.”

Mắt Quý Phi Hằng đỏ hoe vì “Ca Ca” chính là tên thật của con gái họ — Quý Ca Ca.

Sở Tiêu Tiêu nhìn anh một cái trấn an, rồi ngoan ngoãn theo Tống Mạn Mạn vào nhà.

Một người giúp việc bưng ly nước đến.

Tống Mạn Mạn nhận lấy rồi đưa tận tay Sở Tiêu Tiêu: “Cẩn thận kẻo nóng nhé…”

Sở Tiêu Tiêu cúi đầu uống vài ngụm.

Không ai để ý ánh mắt của cô lúc nhìn mọi người.

Cô không ngờ tình trạng của Tống Mạn Mạn lại nghiêm trọng đến vậy.

Kiếp này cô trọng sinh trở về với mục tiêu báo thù, tự xây dựng thế lực cho mình.

Sau này, khi biết thân thế, cô mới biết mình có cha mẹ ruột — nhưng họ lại nhận nuôi một đứa con khác, hệt như kiếp trước ở Giang gia.

Vì có quá nhiều bài học cũ, cô không còn mong chờ tình thân.

Thậm chí còn cố tình né tránh Đế đô.

Lần này đồng ý đến Quý gia, đơn giản là vì họ đã sinh ra cô, cô xem như đến để kết thúc một lần, tự mình giải thoát.

Sau đó, cô sẽ là một người thực sự tự do.

Không ngờ mọi chuyện lại không đơn giản như vậy.

Tống Mạn Mạn thấy cô uống xong, lập tức vui vẻ nắm tay:

“Ca Ca, chúng ta lên xem phòng của con nhé? Mẹ đích thân chuẩn bị cho con đó, nhất định con sẽ thích.”

Loading...