Quý Phi Hằng tức đến sắp phát điên, giận dữ quát:
"Đúng! Tôi có bệnh đấy! Nếu không có bệnh thì sao lại để mẹ ngang ngược đến mức này? Từ hôm nay trở đi, mẹ và Quý Tử San lập tức rời khỏi Đế đô, rời khỏi Hoa Quốc, cả đời không được quay lại nữa!"
"Mày dám!" – Mẹ của Quý Phi Hằng – người phụ nữ luôn tự cho mình là đại diện của đạo hiếu – trừng mắt nhìn ông, gân xanh nổi lên thái dương, phẫn nộ hét lên: "Chỉ vì một con đàn bà điên mà mày muốn đuổi mẹ và cháu gái mình đi sao? Mày không sợ cả Đế đô cười vào mặt à? Mày tin không, tao mà bước ra khỏi cửa này, sẽ đến thẳng trước trụ sở Quý thị tự sát, để cho cả Hoa Quốc thấy rõ Quý gia đối xử với người nhà mình như thế nào!"
Từ xưa, Hoa Quốc luôn coi trọng đạo hiếu, một khi lời đe dọa như vậy lan ra, dù Quý gia có lớn mạnh đến mấy cũng sẽ bị dư luận tấn công, không chỉ tổn hại danh tiếng Quý gia, mà cả bốn cha con nhà họ Quý cũng sẽ bị liên lụy.
Quý Phi Hằng không ngờ mẹ mình lại trơ trẽn đến mức này, ba anh em Quý gia cũng tức giận không nói nên lời.
Tử Uyên lạnh lùng bước lên, đứng ngay trước mặt bà ta. Anh nhìn bà bằng ánh mắt sắc lạnh khiến người khác rùng mình. Bà nội – người luôn kiêu ngạo ngày thường – vô thức rụt cổ, trong lòng trỗi lên một tia sợ hãi. Đứa cháu này vốn ít nói, nhưng lại là người chưa bao giờ coi bà ra gì.
Bà nhớ rất rõ, năm đó chỉ vì Tử San vô tình chọc giận Tống Mạn Mạn, Tử Uyên đã lôi cô ta ra ngoài cửa bắt quỳ suốt hai tiếng giữa mùa đông. Khi bà đến đỡ, cậu ta còn rút d.a.o ra dọa: "Quý Tử San, mày dám đứng dậy, tao sẽ đánh c.h.ế.t mày! Ai dám đỡ nó dậy, tao c.h.é.m người đó!" Chính vì thế đến giờ bà vẫn còn ám ảnh, không dám tùy tiện chọc giận đứa cháu này.
Giờ đây, Tử Uyên tà khí cười lạnh, bước thêm hai bước sát đến gần bà ta:
"Bà sợ à? Không phải bà muốn tìm cái c.h.ế.t sao? Được, tôi đưa bà đi. Tôi nói cho bà một cách hiệu quả hơn đấy – đừng nháo ở cửa công ty nữa, lên thẳng sân thượng tầng 88 của Quý thị mà đứng. Với thân phận của bà, đảm bảo truyền thông kéo tới đông nghịt. Tôi còn giúp bà livestream trực tiếp. Nhớ nha, phải đứng sát mép, đừng có ngại!"
Nghe vậy, sắc mặt Quý phu nhân tái nhợt. Quý thị có đến 88 tầng, đứng trên sân thượng chẳng may trượt chân thì đúng là tan xương nát thịt ngay, bà chỉ định dùng chuyện tự sát để uy hiếp, chứ nào có ý định thật sự tìm cái chết!
Tử Uyên chẳng để bà có cơ hội phản kháng, kéo tay bà ra cửa.
“Quý Phi Hằng, bảo thằng con ông buông tôi ra! Tôi không đi nữa, tôi không dám đâu! Nhà các người tôi cũng không dám quản nữa!”
“Tử Uyên.” – Quý Phi Hằng mở miệng, Tử Uyên liền vứt bà nội mình xuống đất như ném một túi rác.
Anh cúi xuống, lạnh lùng nói: “Ba tôi thiếu bà một đứa con, nhưng tụi tôi – những người còn lại – không thiếu gì cả. Nếu bà còn dám chọc mẹ tôi tức giận, tôi sẽ khiến người mà bà thương nhất, SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT!.”
Lời vừa dứt, ánh mắt anh quét qua Quý Tử San, khiến cô ta lạnh toát sống lưng.
Quý Phi Hằng đứng dậy, nhìn mẹ mình như nhìn một đống rác rưởi:
“Không tin thì cứ thử đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-92-so-tieu-tieu-thua-nhan-than-phan-cua-minh.html.]
Lúc này, Quý Tử San tức đến phát run. Cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn sang Sở Tiêu Tiêu, hận không thể xé nát cô ra. Tất cả đều tại con tiện nhân này, nếu không vì cô ta làm mình mất suất thi đấu, bị ghi vào sổ đen của cuộc thi mISS, thì làm sao phải gọi bà nội về rồi bị thành cái cớ sự như hôm nay?
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Trước đây, vẫn còn giữ được mặt mũi giả vờ hòa thuận, giờ thì bị đuổi khỏi Đế đô, khỏi Hoa Quốc? Không đời nào!
Cô ta nắm chặt tay, cố nuốt cơn giận, ánh mắt oán độc nhìn Sở Tiêu Tiêu, cô ta lớn tiếng kêu oan:
“Ba mẹ, các anh, đều là tại con đàn bà kia! Nếu không vì cô ta, con cũng đâu phải gọi bà nội về, cũng đâu ra chuyện lớn như vậy. Dù con không phải con ruột, nhưng bên ngoài ai chẳng biết con là đại tiểu thư của Quý gia? Giờ con bị vào sổ đen, Quý gia cũng bị mất mặt theo!”
Chưa kịp để Sở Tiêu Tiêu phản bác, Tống Mạn Mạn đã bước lên, giận dữ quát:
“Quý Tử San! Ca Ca nhà tao vì sao phải hại mày? Mày không biết tự nhìn lại bản thân à? Con gái tao không bao giờ làm chuyện xấu!”
Quý Tử San nghiến răng tức tối, nhịn không nổi nữa:
“Con mới là con gái của mẹ, Sở Tiêu Tiêu chỉ là đứa lừa đảo! Mẹ bị lừa rồi!”
Cô ta vốn nghĩ Sở Tiêu Tiêu chỉ là kẻ thông đồng với Quý Phi Hằng để tranh đoạt gia sản, thậm chí còn định vu cho cô có quan hệ mờ ám với ông.
Nhưng Tống Mạn Mạn không để cô ta nói tiếp, liền phản bác ngay:
“Mày im đi! Sở Tiêu Tiêu chính là Ca Ca, là con gái tao, tao không thể nhận sai!”
Câu nói ấy như nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào lòng Quý Tử San. Bao năm lấy lòng Tống Mạn Mạn chẳng bằng một câu khẳng định của Sở Tiêu Tiêu. Mắt cô ta đỏ bừng, gào lên:
“Con gái bà đã c.h.ế.t rồi! Tôi mới là con gái bà!”
Ngay khoảnh khắc đó, sắc mặt Tống Mạn Mạn trắng bệch, nhưng Sở Tiêu Tiêu nhanh chóng bước tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, nhẹ nhàng nói:
“Con chính là Ca Ca. Con còn sống mà, mẹ không nhận nhầm đâu.”
Tống Mạn Mạn run lên. Bà nhìn con gái bằng đôi mắt rưng rưng rồi bật khóc, ôm lấy cô, nói không thành lời:
“Ca Ca... cảm ơn con… mẹ sẽ bù đắp cho con… xin lỗi con… xin lỗi…”