Tống Mạn Mạn nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, siết c.h.ặ.t t.a.y Sở Tiêu Tiêu, trong lòng như có một luồng hơi ấm lan tỏa rồi bà mạnh mẽ gật đầu, như thể muốn trấn an tất cả mọi người:
“Ca Ca, yên tâm, mẹ không sao.”
Tử Uyên đi thẳng đến trước mặt Quý Tử San, giơ chân đá mạnh vào n.g.ự.c cô ta, giọng lạnh tanh:
“Quý Tử San, mày chán sống rồi hả?”
Một cú đá nặng nề khiến Quý Tử San đau đến mức lăn lộn dưới đất, không ngừng rên rỉ. Dù gì cũng là cháu gái duy nhất mà mình từng thừa nhận, bà cụ Quý gia vội chạy đến bên cô ta, thấy dáng vẻ thê thảm của cháu gái thì lòng càng dâng lên nỗi oán giận với Quý gia.
Sở Tiêu Tiêu dắt tay Tống Mạn Mạn bước đến trước mặt hai bà cháu:
“Làm các người thất vọng rồi, tôi vẫn còn sống sờ sờ đây và đã trở về. Từ giờ, tôi sẽ không để mình bị ai dùng để uy h.i.ế.p nữa. Quý Tử San, mưu tính của cô sẽ không thành hiện thực đâu.”
Một câu nói như tiếng sét, khiến cả căn phòng chấn động.
Mỗi người đều mang vẻ mặt khác nhau: kinh ngạc, nghi ngờ, bàng hoàng.
Quý Tử San và bà Quý thì hoàn toàn không tin nổi vào tai mình, còn không hiểu rốt cuộc Sở Tiêu Tiêu đang nói cái gì.
Bốn cha con nhà họ Quý lập tức vây lại, trong mắt đầy kích động, sửng sốt, khó hiểu lẫn vui mừng.
Trước đây, khi Sở Tiêu Tiêu nhắc đến chuyện con gái của họ chưa chết, cả bốn người đều tưởng cô đang nói để dỗ dành Tống Mạn Mạn vì tinh thần bà không ổn định, nhưng đến lúc này, họ bắt đầu cảm thấy – có lẽ, cô ấy đang nói sự thật.
Tống Mạn Mạn siết c.h.ặ.t t.a.y con gái, kiên định nói:
“Chỉ cần có con bên cạnh, mẹ nhất định sẽ không để ai làm tổn thương con nữa. Mẹ sẽ bảo vệ con đến cùng.”
Quý Phi Hằng mắt đỏ hoe, run giọng hỏi:
“Sở tiểu thư… những gì cô nói là thật sao?”
Sở Tiêu Tiêu gật đầu:
“Đúng, tôi chính là con gái ruột của các người. Quý gia có thể cho người đi xét nghiệm ADN bất cứ lúc nào.”
Từ khi biết thân thế của mình, cô đã toàn tâm toàn ý hướng về Giang gia, dồn sức để trả thù. Nhưng sau những chuyện đã xảy ra, cô chẳng còn trông mong gì vào tình thân, huống chi, Quý gia đã có một đứa con nuôi.
Chính vì thế, Sở Tiêu Tiêu chưa từng nghĩ đến chuyện nhận lại người thân, nhưng hôm nay, tận mắt chứng kiến tình trạng của Tống Mạn Mạn – biết rằng bà vì mình mà đau bệnh suốt nhiều năm, cùng với cách cả nhà Quý gia đối xử với bà Quý và Quý Tử San, cô tin rằng nếu nhận thân, mình cũng sẽ không bị đối xử tệ như ở Giang gia.
Hơn nữa, hiện tại cô không còn là đứa trẻ yếu đuối như kiếp trước. Dù nhận hay không nhận, cô đều đủ sức bảo vệ bản thân, vậy thì... có gì mà không thể?
Quý Tử San không thể nào chấp nhận chuyện này.
Không thể nào! Sở Tiêu Tiêu sao có thể là con gái ruột của Quý gia?
Người mà cô luôn khinh thường, lại chính là chủ nhân thật sự của vị trí mà cô mơ ước bao năm. Vậy thì, tất cả nỗ lực lấy lòng, tất cả âm mưu của cô – đều trở thành vô nghĩa?
Cô ta gào lên:
“Sở Tiêu Tiêu, mày là đồ lừa đảo! Các người tỉnh táo lại đi! Bao nhiêu năm qua chưa đủ để các người học cách đề phòng à?”
Sở Tiêu Tiêu không buồn đáp trả, ánh mắt cô nhìn về phía bốn người đàn ông nhà họ Quý:
“Hai ngày nay tôi ở Đế đô. Sau khi cuộc thi máy tính kết thúc, tôi sẽ quay lại thành phố A. Tôi nghĩ, với năng lực của Quý gia, xét nghiệm ADN chắc không cần đến hai ngày nhỉ?”
“Không cần. Chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp.” – Quý Phi Hằng quay đầu nói với Tử Uyên, “Lập tức làm đi, cần có kết quả nhanh.”
Dù trong lòng đã gần như tin chắc, nhưng chuyện quan trọng thế này vẫn cần có bằng chứng xác thực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-93-xet-nghiem-adn.html.]
Tử Uyên lập tức gọi điện, cho người thu thập mẫu xét nghiệm ADN của Sở Tiêu Tiêu và ba mẹ anh. Ba anh em cũng chủ động yêu cầu làm cùng, thế là tất cả cùng lấy mẫu.
Chứng kiến cảnh tượng này, Quý Tử San và bà Quý không khỏi hoảng loạn.
Sao lại thế này? Sau bao nhiêu năm, đứa bé đó thật sự đã trở về sao?
Bà Quý run rẩy, ánh mắt kinh hoàng, Quý Tử San cũng sốt ruột nhìn bà, liên tục ra hiệu, mong bà lên tiếng để cứu mình, nhưng mặc cho cô ta ra hiệu thế nào, bà vẫn không đáp lại.
Bà sợ.
Nếu đứa bé năm đó đã trở về, vậy thì sự thật năm xưa... chẳng phải cũng sẽ bị đào ra?
Bà lắc đầu liên tục, mặt đầy hổ thẹn và hoảng sợ rồi loạng choạng đứng dậy, lảo đảo rời khỏi Quý gia.
Nhìn thấy cảnh tượng này nhưng không ai ra cản bà, cả nhà chỉ nhìn theo bóng bà rồi đồng loạt chuyển ánh mắt sang Quý Tử San.
“Còn chưa cút? Muốn tụi tao lôi mày ra ngoài à?” – Tử Uyên lạnh lùng hỏi.
Dù trong lòng không cam tâm, Quý Tử San cũng đành phải rời đi.
Chưa kịp bước đến cửa, cô ta đã nghe Tử Uyên dặn người:
“Đưa hai người bọn họ ra nước ngoài, cấm tiệt không cho quay lại Đế đô.”
Nhân cơ hội này cắt đứt hoàn toàn quan hệ. Nếu Sở Tiêu Tiêu thật sự là em gái anh, thì càng không thể để Quý Tử San xuất hiện nữa.
Nghe xong, Quý Tử San bủn rủn tay chân, suýt nữa ngã xuống đất. Cô ta quay lại định cầu xin, nhưng lập tức bị mấy người vây quanh chặn lại. Chỉ cần cô ta không ngoan ngoãn, Tử Uyên sẽ không ngần ngại ném cô ta ra ngoài thật.
Sau khi hai người kia rời đi, cả căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Tống Mạn Mạn vẫn nắm tay Sở Tiêu Tiêu, không ngừng nói đi nói lại những lời xin lỗi và đền bù. Tuy bà nói năng lộn xộn, nhưng từng câu đều xuất phát từ trái tim.
Sở Tiêu Tiêu chỉ biết nhẹ giọng an ủi, nói với bà rằng mình sống rất tốt, hy vọng bà đừng day dứt nữa.
Nhưng càng nghe, Tống Mạn Mạn càng khóc dữ dội hơn, bà nghẹn ngào:
“Con sao mà tốt được? Không có cha mẹ bên cạnh, sao con có thể sống tốt? Con gái của mẹ, công chúa nhỏ của Quý gia, đáng ra phải được cả nhà nâng niu yêu thương, vậy mà mẹ lại không bảo vệ được con…”
Chỉ nghĩ đến đó thôi, lòng bà như bị d.a.o cắt.
Sở Tiêu Tiêu bất đắc dĩ, liền dắt tay Phó Diệc Thần, giọng dịu dàng:
“Đây là bạn trai con, cũng là con rể tương lai của mẹ. Anh ấy chăm sóc con rất tốt, thật sự con không hề khổ cực.”
Phó Diệc Thần cũng lên tiếng:
“Dì yên tâm, bao nhiêu năm nay, con luôn ở bên Tiêu Tiêu. Về sau, con sẽ tiếp tục ở bên cô ấy, cùng gia đình dì yêu thương và bảo vệ cô ấy.”
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Câu nói ấy khiến cả nhà Quý gia cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Tuy rằng thân phận của Phó Diệc Thần không phải ai cũng biết rõ, nhưng người nhà Quý gia đều hiểu.
Tống Mạn Mạn xúc động nói:
“Cảm ơn con, Phó Diệc Thần. Dì thật sự cảm ơn con.”
Bốn cha con nhìn nhau, không ai nói ra, nhưng trong lòng đều đã tin chắc: Sở Tiêu Tiêu chính là con gái ruột của họ.
Gia đình này… cuối cùng cũng đoàn tụ.