Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thiên Kim Thật Trở Về, Thiên Kim Giả “Trà Xanh” Bị Đá Khỏi Nhà - Chương 97: Tranh sủng

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 12:18:10
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cả nhà trở về Quý gia.

Dọn hành lý xong, mọi người liền ngồi lại với nhau.

Một ngày trôi qua, tâm trạng của tất cả đều rất phấn khởi. Họ quây quần bên Sở Tiêu Tiêu, hỏi han không ngớt.

Uống xong ly nước, trước mặt cô đã bày đầy đủ thứ đồ ăn vặt, cuộc họp gia đình chính thức bắt đầu.

Người đầu tiên bước lên là Tử Uyên. Anh lấy ra một tờ chi phiếu một tỷ, đưa thẳng đến trước mặt Sở Tiêu Tiêu:

“Tiêu Tiêu, lần đầu gặp mặt, anh không biết em thích gì, nên tặng em 1 tỷ làm quà ra mắt.”

Đây là chuyện cả nhà đã bàn trước khi cô thi đấu — mỗi người đều sẽ tặng cô 1 tỷ làm quà gặp mặt.

“Cảm ơn anh.” — Cô nhận lấy rất tự nhiên, đây là sự ấm áp từ gia đình.

Tử Uyên ngồi xuống, đến lượt Quý Tử Dục bước lên.

Anh cũng rút ra một tờ chi phiếu: “Tiêu Tiêu, lần đầu gặp nhau, anh hai cũng không biết em thích gì, nên tặng em 2 tỷ.”

Vừa dứt lời, Tử Uyên lập tức bật dậy.

Quý Tử Dục liếc mắt nhìn hắn, hai người mắt đối mắt, không khí sặc mùi thuốc súng.

Tử Dục còn cố tỏ ra vô tội: “Anh cả, có chuyện gì sao?”

Tử Uyên cười như không cười: “Quý Tử Dục, đúng là giỏi tính toán.”

Rõ ràng đã thống nhất mỗi người 1 tỷ, thế mà tên này lại lén lút tăng gấp đôi. Rõ ràng muốn chiếm spotlight, muốn giành lấy sự chú ý của em gái.

Quý Tử Dục ngẩng đầu, nhìn hết lượt mọi người rồi nở nụ cười rực rỡ: “Trên mạng nói, có bao nhiêu tiền thì thể hiện được bấy nhiêu tình cảm.”

Anh dừng lại một chút, nhìn Sở Tiêu Tiêu, nghiêm túc nói: “Tiêu Tiêu, tình cảm của anh dành cho em chỉ là… gấp đôi so với anh cả thôi. À đúng rồi, số tiền này không phải ba mẹ cho đâu, là tiền anh tự đi làm tích góp suốt mấy năm, mồ hôi nước mắt cả đấy.”

Tử Dục: “…” Chân thành mới là vũ khí sát thương cao nhất.

Tử Uyên: “…” Biết tên này thâm sâu khó lường, không ngờ lại mặt dày đến mức này.

Thật muốn kéo ra ngoài đánh một trận, nhưng lại sợ em gái thấy mình bạo lực quá mà cứ để Tử Dục giành phần hơn thì không cam lòng.

Tử Uyên hậm hực ngồi xuống, móc điện thoại ra nhắn tin cho trợ lý riêng.

Sở Tiêu Tiêu mỉm cười nhận lấy chi phiếu của Tử Dục: “Cảm ơn anh hai.”

Cô giơ giơ tờ chi phiếu, đùa: “Giới giải trí đúng là kiếm tiền tốt thật.”

Tử Dục lắc đầu: “Không không, không phải giới giải trí kiếm tiền, mà là anh hai của em biết cách kiếm tiền.”

Anh rất đắc ý.

“Em biết không, anh là siêu sao quốc tế, nổi bật ở cả truyền hình lẫn điện ảnh, từ giới âm nhạc tới thời trang đều thuộc top đầu. Không chỉ nhờ thực lực, mà còn nhờ gương mặt này nữa. Giống em đó, là đại diện cho nhan sắc nhà mình. Nhìn tới nhìn lui, chỉ có anh là giống em nhất.”

Tử Dục càng nói càng hăng, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt khó chịu của những người còn lại.

“Tiêu Tiêu, em là fan của anh đúng không?”

Sở Tiêu Tiêu gật đầu: “Phải, em là fan của anh.”

Dù sao anh cũng từng đóng vai nam chính trong phim chuyển thể từ truyện do cô viết – “Tuyệt sắc vưu vật: Nữ chính trói định hệ thống sinh con”. Vai diễn đó rất được lòng khán giả, đặc biệt là những người yêu kiểu nam chính si tình.

Quý Tử Dục cười đến đắc thắng, quay sang nhìn ba mẹ và hai người anh em của mình, ánh mắt như đang tuyên bố: “Thấy chưa, em gái là fan của tôi, tôi thắng!”

Lần đầu tiên anh thấy nghề nghiệp của mình oách đến vậy.

Tử Uyên tức đến phồng má, lườm anh em mình một cái.

Hắn quay sang ba mẹ hỏi bằng ánh mắt: “Tên này phá luật chơi, tăng gấp đôi số tiền, mọi người không có ý kiến gì sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-97-tranh-sung.html.]

Quý Phi Hằng và Tống Mạn Mạn ra hiệu trấn an, trong lòng thầm nghĩ: Tụi tôi đã đoán trước thằng hai sẽ chơi chiêu này rồi, bọn tôi cũng chuẩn bị tăng giá.

Lúc này, Quý Tử Duệ lên tiếng: “Anh hai, mau ngồi xuống đi.”

Tử Dục cười tươi như hoa rồi trở về chỗ ngồi.

Trong lòng hí hửng: lượt này mình thắng chắc, còn tưởng ai đó dám vượt mặt mình chứ.

Ngay lúc đó, Quý Tử Duệ cũng đứng dậy, tiến tới.

“Tiêu Tiêu, anh út cũng có quà gặp mặt cho em, cũng là chi phiếu.”

Sở Tiêu Tiêu âm thầm nghĩ: Chẳng lẽ lại là ba tỷ? Ba người này đang chơi chiêu phân cao thấp à?

Phó Diệc Thần cũng ngồi thẳng dậy.

Anh nhìn cả nhà Quý gia yêu thương cô như vậy, trong lòng thay cô cảm thấy vui mừng.

Tử Uyên cảm thấy tâm lý cân bằng trở lại: Không sao, không sao, ít ra mình không phải người thấp nhất, còn có em út làm đồng minh.

Hắn tự an ủi bản thân.

Quý Tử Duệ bước đến, đưa chi phiếu ra. Trước lúc Sở Tiêu Tiêu nhận, anh còn cười tủm tỉm nói:

“Em à, tình cảm của anh dành cho em chỉ là… gấp đôi so với hai ông anh của em thôi.”

“Tấm chi phiếu 3 tỷ này mong em đừng chê, nhớ nhé, anh là người yêu em nhất nhà.”

Nụ cười trên mặt Quý Tử Dục lập tức đóng băng.

Anh nhìn em út mà như muốn phun ra lửa!

Thằng nhóc này! Dám vượt mặt anh!

Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.

Tử Uyên thì tức đến mức không nói nổi lời nào. Hai đứa em trai một chút cũng không nể mặt anh cả, ai cũng muốn vượt lên bằng cách giẫm lên anh để lấy lòng em gái.

Không ai thèm báo trước, âm thầm tăng giá.

Tử Uyên và Tử Dục đồng loạt nhìn về phía ba mẹ, ánh mắt như đang hỏi: “Không ai chịu quản nó à?”

Quý Phi Hằng và Tống Mạn Mạn lập tức quay mặt chỗ khác, giả vờ không thấy gì.

Tăng giá chút thôi mà, có đáng gì, chúng tôi cũng sẽ chơi lớn.

Trận này… bọn tôi không thể thua!

Sở Tiêu Tiêu cười tươi như hoa: “Cảm ơn em út.”

Cô cảm nhận được rõ ràng sự âm thầm so kè giữa ba anh em. Nhưng đồng thời cũng cảm nhận được một loại ấm áp chưa từng có — được yêu thương, được quý trọng.

Hóa ra mình cũng xứng đáng để được yêu thương.

Tử Uyên nhịn không được vươn tay xoa đầu cô: “Em gái nhà mình thật xinh đẹp, là cô gái xinh đẹp nhất mà anh từng gặp.”

Phó Diệc Thần nhìn cô cười vui như vậy, trong lòng càng thêm an tâm.

Cô gái của anh, từ nay về sau, sẽ không còn cô đơn nữa. Dù thời gian hai người bên nhau bị san sẻ nhiều hơn, anh cũng cam lòng.

Bởi vì, anh và cả nhà Quý gia… đều yêu cùng một người.

Cùng có một mong ước: cô ấy nửa đời còn lại sống bình yên, vui vẻ.

Đúng lúc này, điện thoại của Tử Uyên vang lên.

Một tin nhắn đặc biệt được gửi tới.

Cảm giác bất an bắt đầu lan ra trong lòng Tử Dục và Quý Tử Duệ.

Tử Uyên nhìn hai đứa em, cười đến thâm sâu: “Em út vẫn là em út mà thôi.”

Loading...