Khi trợ lý riêng mang đồ theo yêu cầu của Tử Uyên đến, Quý Tử Dục và Quý Tử Duệ đồng loạt trợn mắt.
Chỉ thấy Tử Uyên lấy bút ra, viết ngay một tờ chi phiếu trị giá 5 tỷ.
Viết xong, trợ lý lập tức tiếp nhận cây bút từ tay anh, còn Tử Uyên thì đứng dậy, bước tới chỗ Sở Tiêu Tiêu.
Anh nắm lấy tay cô, nhét thẳng tờ chi phiếu vào.
“Tiêu Tiêu, đây là 5 tỷ, là quà gặp mặt của anh. Cũng không nhiều lắm đâu, chỉ là... nhiều hơn một chút so với hai đứa kia thôi.”
Tử Uyên cố tình nhấn mạnh cụm “nhiều hơn một chút” đến mức rõ ràng và kiêu ngạo.
Quý Tử Dục và Quý Tử Duệ nhìn nhau, sắc mặt rất khó coi.
Cả hai đúng là cũng có ý định tăng giá, nhưng họ đâu có nhiều tiền như anh cả.
Quá đáng thật! Dựa vào có tiền là muốn lấn át người khác sao?
Sở Tiêu Tiêu cầm tờ chi phiếu, nhưng chưa nhận, cô lập tức trả lại.
“Anh cả, tấm lòng là được rồi. Em cũng có tiền.”
Cô biết Quý gia không thiếu tiền, nên trước đó mới nhận quà gặp mặt từ họ, nhưng không có nghĩa là cần nhiều như vậy.
Tử Uyên ngay lập tức sốt ruột.
Anh hơi ấm ức nói: “Em không thể từ chối được. Đây là quà gặp mặt anh chuẩn bị cho em. Hay là... em cảm thấy 5 tỷ vẫn chưa đủ, muốn thêm nữa? Không sao, anh còn có thể tặng thêm! Em cứ yên tâm, trong ba anh em, anh là người có nhiều tiền nhất. Nếu sau này cần gì, cứ nói với anh.”
Quý Tử Dục và Quý Tử Duệ đồng thanh nghĩ: Ừ, anh nhiều tiền! Anh giỏi giang! Biết rồi!
“Tiêu Tiêu, anh em đã tặng rồi thì con cứ nhận đi.” – Quý Phi Hằng mở lời – “Đều là người nhà, không cần khách sáo.”
Tống Mạn Mạn cũng cười nói: “Đúng rồi, cả ba đứa đều độc thân, không bạn gái, không vợ, không ai tiêu tiền giùm, thì cứ để dành chăm em gái là hợp lý nhất.”
Sở Tiêu Tiêu nghĩ đến đây, lòng cô mềm lại, người một nhà, đúng là khác biệt thật.
Nghĩ một hồi, cô vẫn nhận lấy tờ chi phiếu.
“Cảm ơn anh cả.”
Tử Uyên lập tức rạng rỡ như hoa nở, quay đầu nhìn hai em trai bằng ánh mắt khiêu khích: Tụi bây cũng đòi so với tao?
Anh ung dung ngồi lại.
Lúc này, Quý Phi Hằng lấy một tập hồ sơ ra, đẩy tới trước mặt cô.
“Tiêu Tiêu, ba mẹ hôm nay không chuẩn bị chi phiếu gì cả, mà là chuẩn bị cho con 51% cổ phần của Tập đoàn Quý thị. Từ nay trở đi, con là cổ đông lớn nhất của công ty.”
Hôm nay kinh hỉ quá nhiều, nhưng có ba người anh mở đường trước, Sở Tiêu Tiêu biết ba mẹ sẽ không bạc đãi mình. Tuy nhiên... cô không ngờ đến mức này.
51% cổ phần?
Cô theo phản xạ từ chối: “Không được, con còn ba người anh nữa mà, với lại con cũng có sự nghiệp riêng, không thiếu tiền đâu.”
Tống Mạn Mạn cười dịu dàng: “Ba anh con đều có phần riêng, con không cần lo. Hơn nữa, tụi nó đều có năng lực, tự kiếm được tiền.”
“Đúng đó, anh cả có thể kiếm tiền.” – Tử Uyên lên tiếng.
“Anh hai cũng không kém, là siêu sao quốc tế, nuôi em là chuyện nhỏ.” – Quý Tử Dục đệm theo.
“Anh cũng không thua kém ai, em cứ nhận lấy đi.” – Quý Tử Duệ cũng không chịu kém cạnh.
Cả nhà nhiệt tình đến mức Sở Tiêu Tiêu có phần chống đỡ không nổi.
Tử Uyên thấy cô còn do dự, tiếp tục thuyết phục: “Em yên tâm, em chỉ cần làm cổ đông yên ổn, anh sẽ tiếp tục giúp em quản lý.”
Quý Phi Hằng gật đầu: “Đúng đó, để anh cả con làm việc chăm chỉ hơn, đừng để nó lười.”
Ông đang cố tình chia rẽ hai phe: một là con gái bảo bối, hai là thằng con giành giật tình cảm.
Vậy là, Sở Tiêu Tiêu chính thức trở thành cổ đông lớn nhất của Quý thị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-98-co-phan-cua-tap-doan-quy-thi.html.]
Cô hơi ngại ngùng mở lời: “Mà… con chưa chuẩn bị quà gì cho mọi người cả…”
Tống Mạn Mạn lắc đầu: “Con trở về chính là món quà lớn nhất dành cho mẹ rồi.”
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Cả bốn người đàn ông nhà họ Quý cùng đồng thanh: “Con chính là món quà quý nhất của gia đình này.”
Cả nhà hòa thuận, không khí vô cùng ấm áp.
Tống Mạn Mạn chợt nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi Tiêu Tiêu, sau khi cuộc thi kết thúc, con còn phải về thành phố A sao?”
Cả nhà cùng nhìn cô.
“Vâng, con còn một vài việc chưa giải quyết xong. Khi xong rồi, con sẽ trở về Đế đô sống cùng mọi người.”
Chuyện Giang gia vẫn còn bỏ ngỏ, cô nhất định phải quay về.
Tống Mạn Mạn quay sang nhìn Quý Phi Hằng: “Anh à, anh sắp xếp một chút đi. Lần này chúng ta cùng về với Tiêu Tiêu.”
Con gái mới đoàn tụ không lâu, bà chẳng nỡ rời xa.
Quý Phi Hằng gật đầu: “Anh sẽ sắp xếp.”
Ông cũng không muốn rời con gái.
Hơn nữa, từ khi gặp lại con, tinh thần Tống Mạn Mạn tốt lên hẳn. Cô là liều thuốc tinh thần của mẹ, đi theo con gái cũng tiện điều dưỡng.
Cũng nhờ vậy, khi ba anh em kia không ở cạnh, cô gái nhỏ sẽ có nhiều thời gian ở bên ông bà hơn.
Quý Tử Duệ nhanh miệng: “Ba mẹ, con cũng đi cùng.”
Là bác sĩ chuyên ngành thần kinh, anh là người hiểu rõ bệnh tình của mẹ nhất, đi theo cũng tiện theo dõi sát sao.
Biết đâu, nhờ sự xuất hiện của em gái, mẹ sẽ hồi phục nhanh hơn.
Quý Phi Hằng: “…” Không tìm được lý do phản bác.
Quý Tử Dục: “Con cũng đi! Dạo này không bận, con nghỉ phép một thời gian, đến ở cùng em gái.”
Nếu không đi, để hai người kia tranh thủ lấy lòng trước, đến lúc bị em gái thân thiết hơn với mấy người kia thì mình đau lòng c.h.ế.t mất.
Công việc có thể gác lại, tình cảm thì không thể chậm trễ!
Quý Phi Hằng trợn mắt: “Cậu là siêu sao quốc tế, dám nói không bận? Giờ có em gái thì phải làm việc chăm chỉ, kiếm tiền nuôi em gái đấy!”
Không có việc thì đi làm đi, đừng có chen vào giữa ông và con gái!
Quý Tử Dục thản nhiên đáp: “Chính vì con là siêu sao quốc tế nên mới có quyền nghỉ ngơi. Diễn cái gì? Quảng cáo cái gì? Tạm ngưng hết!”
Quý Phi Hằng: “…” Nghe cũng hợp lý, không phản bác được.
Tử Uyên: “Con cũng đi…”
Anh vừa nói đến đây thì đã bị ba chặn ngang.
“Cậu thì ở lại Đế đô. Cậu là tổng giám đốc, không đi làm ai lo? Mới nãy chẳng phải nói sẽ giúp Tiêu Tiêu làm việc sao?”
Quý Tử Dục hùa theo: “Đúng rồi đó. Anh cả, anh phải làm việc đàng hoàng. Đây là vì em gái của chúng ta, không được lười biếng.”
Quý Tử Duệ cũng bồi thêm: “Làm việc là quan trọng, không nên tuỳ hứng.”
Tống Mạn Mạn thì nheo mắt: “Hiện giờ Tiêu Tiêu là cổ đông lớn nhất, con phải cố gắng mà kiếm tiền cho em.”
Lần đầu tiên Tử Uyên hiểu thấm thía cụm từ: “Lòng người hiểm ác.”
Mọi người cùng hợp lực ngăn cản anh đi thành phố A, chỉ vì không muốn anh có nhiều thời gian thân thiết với em gái.
Anh nghẹn cả họng.
Sao trụ sở Quý thị lại đặt ở Đế đô chứ?
Hay là… nên đề xuất dời luôn công ty về thành phố A?