Thiên Kim Trở Về - 08.

Cập nhật lúc: 2025-02-05 13:51:02
Lượt xem: 126

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Niệm cũng hiểu đây là loại duyên phận gì.

 

lạnh: “Anh ai thế?”

 

Tư Bạc Dạ nhướng mày, mắt híp : “Lên xe, em sẽ .”

 

Người của Tư Bạc Dạ điều, lập tức mở cửa của chiếc Bentley đen, cung kính bên cạnh: “Tiểu thư, mời cô lên xe.”

 

Hàn Húc nhíu mày, đưa tay kéo lấy cổ tay Giang Niệm: “Niệm tỷ...”

 

Hàn Húc rằng, gia tộc nhà họ Tư chỉ đơn giản là kinh doanh như nhà họ Kỷ và nhà . Tư gia còn liên quan đến cả ba giới quân sự, chính trị và kinh doanh, thậm chí dính líu đến hắc đạo, thế lực lớn.

 

Tư Bạc Dạ là thừa kế duy nhất của nhà họ Tư, đây bao giờ xuất hiện ở bất kỳ buổi tiệc nào của giới thượng lưu. Hơn nữa, còn miêu tả là kẻ độc ác, tàn nhẫn, tính tình thất thường, chỉ dám nhắc đến bằng cụm từ "vị ."

 

Giờ gặp trực tiếp, Húc càng cảm thấy toát sự nguy hiểm, tiếp xúc với càng khác cảm thấy bất an.

 

Hàn Húc lo rằng Giang Niệm sẽ đủ sức đối phó với Tư Bạc Dạ.

 

Giang Niệm thì hề chần chừ.

 

Người như Tư Bạc Dạ, nếu gì cô, cần phiền phức thế .

 

cô cầm lấy ba lô: “ sẽ với , em về nhà .”

 

Hàn Húc bướng bỉnh: “Không , em sẽ cùng chị.”

 

Cậu cũng lên xe nhưng hai đàn ông mặc vest ngăn .

 

Tư Bạc Dạ chằm chằm tay Húc đang nắm lấy cổ tay Giang Niệm, thản nhiên : “Thiếu gia nhà họ Hàn, bỏ nhà , cha vẫn đang tìm địa chỉ nơi ở. Nếu căn hộ của lộ thì nên về nhà .”

 

Hàn Húc cứng , thể tin nổi: “Tư Bạc Dạ, thật đê tiện?!”

 

Tư Bạc Dạ mỉm , coi đó là lời khen ngợi: “Cảm ơn khen.”

 

Giang Niệm liếc mắt hiệu cho Húc ngừng tranh cãi. Cô xem thực sự đưa cô , và định gì.

 

Trước khi lên xe, Tư Bạc Dạ cũng hiệu cho thuộc hạ của , và tất cả bọn họ đều hiểu ý ngay lập tức.

 

Sau khi xe khởi động và xa, những đó lượt đeo găng tay, bắt đầu thu dọn đám đang la liệt mặt đất, ném họ lên xe.

 

Cô gái đánh , còn Tư thiếu gia thì chịu trách nhiệm dọn dẹp hậu quả...

 

Đây là đầu tiên chuyện như . Xem , Tư thiếu gia vẻ đặc biệt với cô gái .

 

Câu của Tư Bạc Dạ dứt, cả căn phòng lớn lập tức rơi im lặng.

 

Mọi đều hít một kinh ngạc.

 

Ông cụ Kỷ suýt nữa sặc nước , ho khan mấy tiếng mới hồi phục, gương mặt đầy vẻ sốc.

 

"Khụ khụ, gì đấy, Tư Bạc Dạ? Cậu và Niệm Niệm, các tối qua ...?"

 

Giang Niệm lúc thực sự g.i.ế.c .

 

Hôm qua, đúng là cô hành động thô bạo, khi còn dùng d.a.o cắt áo sơ mi của Tư Bạc Dạ để cảnh cáo .

 

Chuyện đó là sự thật, nhưng qua lời của đàn ông , như thể điều gì đó mờ ám?

 

Còn gì mà “cho một danh phận,” “bắt đầu mà kết thúc” — như thể cô chiếm lợi thế của chịu chịu trách nhiệm!

 

Giang Niệm Tư Bạc Dạ, ánh mắt đầy sát khí và cảnh báo rõ ràng.

 

Nếu ánh mắt thể g.i.ế.c , thì đàn ông đằng vẻ ngoài vô tội cô g.i.ế.c c.h.ế.t hàng ngàn .

 

thể rõ sự thật với ông cụ Kỷ, nếu sẽ chẳng thể giải thích tại quen với Tư Bạc Dạ, và chuyện gì thực sự xảy tối qua.

 

Cô chỉ thể cố nén giận, cố gắng giữ bình tĩnh: “Ông ngoại, như ông nghĩ .”

 

Ông cụ Kỷ lập tức sang Tư Bạc Dạ.

 

Tư Bạc Dạ vẫn giữ dáng vẻ của một “cô vợ nhỏ,” nhún vai, giọng đầy tiếc nuối: “Nếu Niệm Niệm như , thì ông Kỷ cứ coi như chuyện gì xảy , theo cô .”

 

?

 

Lời giải thích thà còn hơn, rốt cuộc là chuyện gì ?

 

Lúc ông cụ Tư tỏ vui mừng: “Còn chuyện nữa ? Niệm Niệm giờ gì với Bạc Dạ ... Cậu nhóc giấu !”

 

“Lão Kỷ , bảo , cháu trai , đến chuyện khác, ngoại hình và dáng vóc của nó cũng đủ để các cô gái thích.”

 

lúc , nếu Niệm Niệm thích Bạc Dạ nhà , chúng cho họ đính hôn luôn?”

 

“Đính hôn?” Ông cụ Kỷ thấy chuyện cháu gái yêu quý của , ông mới tìm , nhắm đến, lập tức sốt sắng: “Cháu gái còn đang học cấp ba, việc học là quan trọng nhất, đính hôn gì chứ!”

 

Ông cụ Tư nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Lão Kỷ, ông cổ hủ thế chứ? Đính hôn nghĩa là cưới ngay. Trước tiên định hôn sự, đợi Niệm Niệm nghiệp đại học, tính xem khi nào hai đứa kết hôn...”

 

Chuyện đây?

 

Cô và Tư Bạc Dạ mới chỉ gặp thứ ba thôi!

 

Nhìn thấy hai ông già đang tranh cãi từng lời một, Giang Niệm bắt đầu cảm thấy đau đầu. lúc , điện thoại của cô bỗng reo lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-tro-ve-ydpt/08.html.]

 

tin nhắn, là từ Húc: [Niệm tỷ, gọi cho em ngay!]

 

Giọng điệu của Húc như đang gặp chuyện khẩn cấp.

 

Giang Niệm nhíu mày, ngẩng đầu lên: “Xin ông ngoại, ông Tư, con việc cần ngoài. Mọi cứ chuyện tiếp.”

 

Tư Bạc Dạ Giang Niệm khi cô đang chuẩn ngoài, bình thản : "Đi ? Để đưa cô ."

 

Giang Niệm lườm một cái sắc bén, từng chữ nhấn mạnh: "Không cần , Tư thiếu gia."

 

cho cơ hội thêm câu nào, lưng bước ngay lập tức.

 

Vừa khỏi cổng nhà họ Kỷ, Giang Niệm lập tức gọi cho Húc.

 

Trong điện thoại, Húc kể rằng, khi cô rời , thuộc hạ của Tư Bạc Dạ đưa Tống Văn Cảnh và đám côn đồ cô đánh bất tỉnh lên xe và chở thẳng đến bệnh viện.

 

Một tiếng , Tống Văn Cảnh tỉnh trong bệnh viện. Thay vì cảm thấy hổ và âm thầm rời , trực tiếp đến đồn cảnh sát, báo cáo rằng Giang Niệm cố ý tấn công .

 

Hàn Húc tức giận qua điện thoại:

 

“Tống Văn Cảnh đúng là mặt dày hết chỗ ! Rõ ràng dẫn theo đám côn đồ đến chặn chị, chị đánh cho thì còn tức giận mà cắn ngược."

 

“Càng buồn nôn hơn là gia đình nhà họ Tống chút thế lực ở Giang Thành. Bà Tống phu nhân chuyện con trai đánh, phó cục trưởng Lâm ở sở cảnh sát lập tức cúi đầu phục tùng, rằng sẽ cử đến bắt chị."

 

"Do liên lạc với chị, họ đến nhà chị để bắt , và đưa cả tên Giang Thịnh cùng Giang Nhiễm Nhiễm về sở. Niệm tỷ, hiện tại cảnh sát đang tìm chị khắp nơi đấy."

 

Giang Niệm cúp điện thoại, nở nụ lạnh lùng.

 

Không ngạc nhiên khi Tống Văn Cảnh hợp cạ với Giang Nhiễm Nhiễm đến thế.

 

Rác rưởi và thùng rác đúng là cặp đôi hảo.

 

Sở cảnh sát Giang Thành.

 

Một phụ nữ ăn mặc sang trọng, Tống phu nhân, Giang Thịnh với nụ nửa miệng, gương mặt tỏ vui, lạnh lùng : “Giang tổng, con gái của ông quả là gây chuyện nhỉ!”

 

“Con trai , Văn Cảnh, từ nhỏ nuông chiều. Cả đời nó từng chịu bất kỳ ủy khuất nào, càng ai dám động một sợi tóc của nó, mà con gái ông dám đánh nó đến mức đầu vỡ m.á.u chảy, bất tỉnh nhập viện?"

 

"Đừng tưởng là vì nể mặt Giang Nhiễm Nhiễm mà ông còn đây chuyện. Nếu Nhiễm Nhiễm, ông nghĩ còn yên mặt ?”

 

Giang Thịnh toát mồ hôi hột, mặt mày nhăn nhó, cúi khúm núm: “Phu nhân, bà đừng giận, bà đó thôi, Giang Niệm dù là con gái nhưng nó lớn lên ở quê, từng nuôi dạy nó.”

 

“Con bé suốt ngày chỉ gây rối, đó đuổi học vì đánh . cắt đứt quan hệ cha con với nó từ lâu , ngờ hôm nay nó dám đánh thiếu gia Văn Cảnh. thật sự…”

 

“Đợi tìm nó, nhất định sẽ mắng cho trò, bắt nó quỳ xuống xin thiếu gia Văn Cảnh!”

 

Bên cạnh, Giang Nhiễm Nhiễm mắt đỏ hoe, tỏ đáng thương mặt Tống phu nhân, vẻ yếu đuối khiến ai cũng thấy tội nghiệp.

 

"Tống dì , tất cả là của cháu. Văn Cảnh ca ca là vì thấy chị Giang Niệm bắt nạt cháu trong lớp nên cháu lấy công bằng, mới tìm chị . Tất cả là do cháu ..."

 

Tống Văn Cảnh, đầu quấn băng, nghiến răng : “Nhiễm Nhiễm, chuyện liên quan đến em. Còn Giang Niệm, nhất định sẽ khiến cô rằng cái giá của việc đắc tội với là gì!”

 

Tống Văn Cảnh hít một sâu.

 

Mỗi nhớ ánh mắt khinh miệt của Giang Niệm khi như một con chó, liền cảm thấy khó chịu.

 

Hắn là thiếu gia nhà họ Tống, một đứa quê mùa như Giang Niệm dám như ?

 

Đã đánh đến thế, còn dám...

 

Nghĩ đến việc Giang Niệm đè xuống đất mà đánh, đó biểu lộ cảm xúc gì, còn lạnh lùng nhấc chân lên, chiếc giày vải nặng nề dẫm mặt , như nghiền nát xương mặt ...

 

Sự sỉ nhục . Đến giờ, mặt vẫn còn nóng bừng vì đau đớn!

 

Tống phu nhân sang phó cục trưởng Lâm tại sở cảnh sát, gương mặt lạnh lùng: “Phó cục trưởng Lâm, công việc của các ông chỉ đến mức thôi ?”

 

Phó cục trưởng Lâm vội vàng đáp: “Phu nhân đừng lo, sẽ cử thêm . Con bé đó chỉ là một học sinh cấp ba, nó thể trốn chứ…”

 

Chưa hết câu, cửa sở cảnh sát bất ngờ mở .

 

Mọi đồng loạt lên và thấy một cô gái mười bảy tuổi bước , đeo ba lô một bên vai.

 

Cô ăn mặc vô cùng giản dị, chỉ là chiếc áo thun trắng và quần jeans, nổi bật đôi chân dài thon gọn.

 

Dưới ánh sáng trắng rực, làn da của cô tỏa vẻ trắng sứ, gương mặt nhỏ nhắn trang điểm nhưng từng đường nét vô cùng tinh tế. Đôi mắt sắc lạnh và vẻ ngoài xinh lạnh lùng khiến khác thể rời mắt.

 

...Cô gái thật sự .

 

Nhiều thể thốt lên trong đầu.

 

Bao gồm cả Tống Văn Cảnh, khi thấy Giang Niệm, tim đập loạn xạ. Chính cũng thể phân biệt đó là vì giận dữ vì cảm xúc nào khác.

 

Giang Nhiễm Nhiễm chằm chằm tin nổi mắt .

 

Giang Niệm đây luôn đeo một cặp kính đen quê mùa cơ mà? Kính của cô ? Gương mặt cô ... vốn dĩ như ?!

 

“Nghe , các đang tìm ?”

 

Giang Niệm giữa sở cảnh sát, vẻ ngạo mạn và phóng khoáng, đôi mắt lạnh lùng và thờ ơ: “Không cần tìm nữa, đến .”

 

Loading...