Thiên Kim Trở Về - 119.
Cập nhật lúc: 2025-04-22 13:16:06
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Nhiễm Nhiễm chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã đến thế.
Những lời khoác lác trước đây giờ biến thành trò cười, khiến cô ta chỉ muốn tan biến ngay lập tức.
Cô ta nói Kỷ Mộng Vi nể mặt mình nên mới đến, kết quả Kỷ Mộng Vi vừa chiều đã bỏ đi, chẳng thèm đoái hoài.
Cô ta nói Kỷ Mộng Vi là em gái của Kỷ ảnh đế, hiện tại Kỷ ảnh đế đích thân phủ nhận tin đồn, chứng minh Kỷ Mộng Vi chỉ là kẻ dựa hơi, chuyên nói dối, hoàn toàn không phải em gái anh.
Cô ta còn nói đã gặp Kỷ ảnh đế cùng Kỷ Mộng Vi, còn được anh khen đáng yêu. Vậy mà giờ Kỷ Mộng Vi chẳng liên quan gì đến Kỷ ảnh đế, làm sao cô ta có thể gặp anh được chứ?
Bạn học xung quanh nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh bỉ, những lời xì xào lọt vào tai Giang Nhiễm Nhiễm.
"Tôi thật sự bái phục, có người vì sĩ diện mà dám nói những lời như vậy."
"Giờ tôi đã hiểu rõ bản chất của Giang Nhiễm Nhiễm, giống hệt Kỷ Mộng Vi, vừa giả tạo vừa thích khoe khoang."
"Đúng là hai kẻ hề."
"Sao lớp mình lại xui xẻo thế này, không giữ được Giang Niệm lại rước cái thứ này vào, sao lúc đó người bị chuyển đi không phải là Giang Nhiễm Nhiễm chứ?"
Giang Nhiễm Nhiễm cắn chặt môi đến chảy máu.
Không còn mặt mũi ở lại lớp, cô ta cũng chẳng dám ngẩng đầu lên, vội vàng ôm cặp sách chạy vào nhà vệ sinh.
Ngồi trên bồn cầu, cô ta đầy vẻ không cam tâm, vẫn cố chấp xem đi xem lại những tin tức đó.
Kỷ ảnh đế nói, em gái anh đang học lớp 12 ở Anh Trung.
Hôm nay anh đến lớp 36, vậy có nghĩa là, em gái anh là một nữ sinh nào đó trong lớp 36.
Chẳng lẽ, là Giang Niệm?
Ý nghĩ đó như một tia sét đánh thẳng vào đầu Giang Nhiễm Nhiễm.
Cô ta đột nhiên nhớ ra chuyện nửa tháng trước, chính là ngày hôm sau Giang Niệm đến Giang Thành.
Khi tìm kiếm cửa hàng trên mạng, lúc đó cô ta đã giật lấy tài liệu trên bàn của Giang Niệm và xem qua thông tin về gia đình bên ngoại của cô.
Tài liệu nói Giang Niệm có bảy người anh trai độc thân.
Lần trước, vị giáo sư Kỷ Ngạn Từ tự xưng là anh trai Giang Niệm. Vậy chẳng lẽ người tên Kỷ Túc Bạch này cũng là...?
Không, không thể nào!
Giang Nhiễm Nhiễm lập tức lắc đầu điên cuồng.
Ông ngoại và các cậu của Giang Niệm đều ở huyện Thành Thủy, một huyện nghèo nổi tiếng cả nước.
Ở những nơi như vậy, đến hộ gia đình cả chục triệu cũng chẳng có mấy, sao trong nhà lại có giáo sư đại học danh tiếng, ảnh đế hàng đầu giới giải trí thuộc tầng lớp thượng lưu như vậy?
Hơn nữa ông ngoại nuôi heo của cô ta họ Lý, hoàn toàn không phải họ Kỷ.
Tuyệt đối không thể là Giang Niệm.
Nghĩ vậy, Giang Nhiễm Nhiễm cũng yên tâm hơn.
Em gái Kỷ ảnh đế là ai cũng được, chỉ cần không phải Giang Niệm là được. Cô ta tuyệt đối không thể chịu đựng được việc Giang Niệm có thể hơn cô ta về gia cảnh!
Đúng lúc Giang Nhiễm Nhiễm đang miên man suy nghĩ thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Giang Nhiễm Nhiễm bắt máy, liền nghe đầu dây bên kia người đàn ông dùng giọng điệu công thức nói: "Alo, cô là Giang Nhiễm Nhiễm phải không?"
"Chúng tôi là người của bệnh viện Giang Thành, cha cô hiện đang cấp cứu ở bệnh viện chúng tôi, cô mau gọi mẹ cô đến đây một chuyến đi."
Hôm nay cũng coi như là một ngày náo động.
Tuy rằng Giang Niệm không dùng Weibo, nhưng cũng biết trên mạng đã nổ tung vì chuyện của anh tư.
Cô đã nhắn tin cho anh tư, nói đã nhận được lời hỏi thăm và mình sẽ về nhà sau giờ tự học buổi tối.
Kỷ Túc Bạch sau đó đang cùng người dẫn chương trình của Tinh Tích giải trí trò chuyện về bộ phim mới.
Nghe thấy điện thoại rung, anh theo bản năng lấy ra xem, vẻ mặt vốn không có biểu cảm bỗng nhu hòa hơn vài phần.
Người dẫn chương trình thấy vậy: “Là em gái gửi tin nhắn cho anh sao?”
“Ừ.” Kỷ Túc Bạch cất điện thoại, khẽ nhướng mày thản nhiên nói: “Con bé rất ngoan, nói với tôi là tan học sẽ về nhà.”
Một câu nói lại khiến fan bên ngoài màn hình gào thét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-tro-ve-ydpt/119.html.]
Kỷ ảnh đế nói thật ngọt ngào!
Em gái rất ngoan, nghe thật cưng chiều.
Giang Niệm đeo túi xách một bên vai, vẫn rời trường bằng cửa sau.
Đi chưa được mấy bước, cô đã thấy chiếc Maybach quen thuộc đậu dưới bóng cây trong bóng tối.
Là Tư Bạc Dạ hôm qua đã đến đón cô tan học.
Lâm Tiền nhanh chóng mở cửa xe cho cô.
Giang Niệm cũng không nghĩ nhiều, hoặc có thể nói là đã quen, cúi người bước vào xe.
Kết quả còn chưa kịp phản ứng, cô đã bị người đàn ông có dung mạo tuấn mỹ và khí chất mạnh mẽ ôm eo nhấc lên.
Khiến cô ngồi lên đùi anh, bàn tay to rộng thô ráp xoa lưng cô, cúi người xuống hôn cô.
Tư Bạc Dạ dường như đặc biệt thích tư thế này.
Hai người dán chặt vào nhau, dục vọng nóng bỏng không hề che giấu.
Khiến cô có thể cảm nhận rõ ràng tình yêu và khát khao mãnh liệt của anh dành cho cô.
“Bảo bối, anh rất nhớ em…”
Một nụ hôn triền miên kịch liệt.
Giọng nói khàn khàn đầy quyến rũ của người đàn ông khiến người ta say đắm, kéo cô thiếu nữ chưa hiểu chuyện đời vào vòng xoáy mê muội.
Một lúc sau, đuôi mắt Giang Niệm hơi ửng đỏ. Cô mới thở dốc, vùi đầu vào n.g.ự.c Tư Bạc Dạ nghỉ ngơi.
Tư Bạc Dạ hít sâu vài hơi, làm cho dục vọng trong mắt mình tan đi, tay phải xoa mái tóc dài của Giang Niệm: “Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện sao?”
“Ừ.” Giọng Giang Niệm còn mang theo chút khàn khàn: “Buổi chiều trường học tổ chức buổi bán hàng từ thiện ở quảng trường, em cùng các bạn trong lớp đi bán đồ, tối mới kết thúc. Anh tư em cũng đến.”
Tư Bạc Dạ nhíu mày, có chút không vui: “Sao không gọi anh đến?”
Hôm nay trời nóng như vậy, lại để bảo bối của anh ở quảng trường bán đồ cả buổi trưa sao?
Gọi anh đến, anh trực tiếp mua hết tất cả đồ là được.
Giang Niệm biết người đàn ông sẽ như vậy nên buổi chiều đã không nói cho anh biết.
Cô lười biếng mở miệng: “Nếu tìm người quen đến mua thì chẳng phải là gian lận sao, đây là các lớp muốn thi đấu.”
“Lớp nhất được thưởng là thứ bảy cả lớp cùng đi công viên nước Kinh Thị chơi, ở lại một đêm chủ nhật rồi về.”
“Vậy cuối cùng, thắng rồi sao?”
Tư Bạc Dạ giơ tay, thản nhiên dùng lòng bàn tay vuốt ve làn da trắng nõn sau gáy cô gái, ánh mắt tối sầm lại.
“Ừ.” Giang Niệm ngẩng mắt, giọng điệu bình thản: “Em chưa từng thua. Từ nhỏ đến lớn, tất cả các cuộc thi em tham gia, em đều chưa từng thua.”
Tư Bạc Dạ thật sự yêu c.h.ế.t dáng vẻ cuồng ngạo này của cô gái, nhưng cố tình cô cũng không cảm thấy mình cuồng, chỉ là đang trình bày sự thật.
Giang Niệm lại nhìn anh: “Vậy còn anh, hôm nay làm gì?”
Đột nhiên bị hỏi đến chuyện này, Tư Bạc Dạ khựng lại một giây.
Híp mắt, giọng điệu vẫn thản nhiên như thường: “Đương nhiên là ngoài đi làm thì không làm gì cả. Ngoan ngoãn đi làm, có thưởng không?”
Cái gọi là khen thưởng là gì.
Không đợi cô gái trả lời, người đàn ông đã chủ động đòi hỏi.
Xe dừng ở ngoài biệt thự trang viên Kỷ gia.
Khi Giang Niệm xuống xe, tóc hơi rối, hơi thở còn chưa ổn định. Làn da trắng nõn sau gáy cũng để lại một mảng đỏ ái muội.
Còn chưa đi đến cổng lớn, cô lại đột nhiên nhận được điện thoại, là một số lạ.
Cô nhíu mày, bắt máy.
Liền nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến giọng Trần Phú Lan tức đến muốn hộc máu: “Giang Niệm, con nhỏ tiện nhân kia, có phải mày tìm người bắt cóc cha mày không?!”
“Không chỉ đánh ông ấy đến mặt mũi bầm dập, còn dùng bàn ủi nóng rát đến nỗi lưng đầy những vết phồng rộp máu, sau đó còn vứt ông ấy ở cửa bệnh viện như vứt rác rưởi! Cha mày đến giờ vẫn chưa tỉnh!”
Có người bắt cóc Giang Thịnh sao?