Thiên Kim Trở Về - 124.
Cập nhật lúc: 2025-04-22 13:17:58
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cái gì, cục trưởng tới?
Còn điểm danh liền hỏi Giang Niệm ở đâu?
Trong đại sảnh, Trần Phú Lan lập tức tỉnh táo hẳn.
Vốn dĩ bà ta còn đang suy nghĩ, tại sao Giang Niệm bị đưa vào hỏi lâu như vậy vẫn chưa ra.
Không ngờ rằng, người cảnh sát trẻ tuổi kia còn chưa hỏi xong chuyện với Giang Niệm, cục trưởng Cục Cảnh sát thành phố Giang Thành lại đích thân tới.
Nhất định là vị cục trưởng này nghe nói là ông chủ Thịnh Lan Địa Ốc bị bắt cóc, nên mới giữa đêm hôm khuya khoắt vội vàng chạy tới!
Xem ra nhà họ Giang của bọn họ, ở Giang Thành vẫn có chút tiếng tăm.
Trần Phú Lan nghĩ như vậy, vô cùng đắc ý.
Bà ta đứng dậy đón tiếp, mang theo nụ cười lấy lòng: “Vị này là cục trưởng, tôi là vợ của Giang Thịnh, Trần…”
Vị cục trưởng Trương này thậm chí còn không thèm liếc nhìn bà ta một cái, coi bà ta như không khí.
Trực tiếp dưới sự chỉ dẫn của cảnh sát, đi vào phòng thẩm vấn nơi Giang Niệm đang ở.
Trần Phú Lan ngơ ngác.
Trương Lập bước vào phòng thẩm vấn, liền nhìn thấy cô thiếu nữ ngồi trên ghế. Mấy năm không gặp, cô bé so với ký ức càng thêm xinh đẹp, thanh tú.
Giang Niệm đứng dậy chào hỏi: “Bác Trương.”
Nghe được cách xưng hô quen thuộc, vẻ mặt uy nghiêm ban đầu của cục trưởng Trương lập tức trở nên thân thiện: “Tiểu Niệm à, nửa tháng nay bác vẫn luôn ở Kinh Thị công tác, hôm qua mới về Giang Thành.”
Giọng điệu mang theo một chút trách cứ: “Con bé này, về nước đến Giang Thành cũng không nghĩ liên lạc với bác Trương một tiếng. Gặp chuyện rồi, mới biết nhắn tin cho bác Trương đúng không.”
Tin nhắn của Giang Niệm, cũng là lúc trước khi lên xe cảnh sát mới gửi.
Vị cục trưởng Trương này, chính là người quen mà cô và Tư Bạc Dạ đã nói.
Viên cảnh sát trẻ lần đầu tiên thấy cục trưởng của mình đối xử thân cận với người khác như vậy.
Anh ta nuốt nước bọt: “... Cục trưởng, tôi vừa định liên lạc với anh. Cô gái này, vậy mà có thể đăng nhập vào hệ thống nội bộ của chúng ta.”
“Tôi thấy tài khoản của cô ấy bắt đầu bằng chữ A, hơn nữa, cô ấy dường như còn là người nằm trong danh sách trắng bậc nhất…”
Cục trưởng Trương nghe vậy thì tỏ vẻ không để ý.
“Tôi biết. Tiểu Niệm coi như là người của Bộ Quốc Phòng. Trước đây đã giúp Bộ Quốc Phòng hoàn thành mấy nhiệm vụ vô cùng quan trọng, việc được vào danh sách trắng cũng là điều đương nhiên.”
“Về việc cậu nói đăng nhập vào hệ thống, thì hệ thống đó chính là do một tay Tiểu Niệm giúp xây dựng, chắc là không ai hiểu rõ hệ thống này hơn cô ấy.”
Thấy viên cảnh sát trẻ đã trợn mắt há mồm, cục trưởng Trương liền xua tay: “Được rồi, cậu ra ngoài trước đi.”
Không có người ngoài, cục trưởng Trương kéo một chiếc ghế cho Giang Niệm ngồi xuống, vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.
“Tiểu Niệm, bác đã nghe nói, Giang Thịnh bị bắt cóc chính là người cha ruột đã bỏ rơi con từ nhỏ.”
“Con cứ nói thật với bác Trương, chuyện này rốt cuộc có phải do con làm hay không?”
Giang Niệm khẽ nói: “Không phải.”
Cục trưởng Trương tỏ vẻ như đã đoán trước: “Bác biết ngay mà. Chuyện này nếu do con làm, nếu con muốn trói thằng cha khốn nạn kia lại đánh cho một trận, thì còn cần chờ đến bây giờ sao.”
Dù sao, cô gái trước mặt chính là người duy nhất của Hoa Quốc còn trẻ tuổi mà đã có tên trong danh sách trắng của chính phủ.
Cho dù phạm phải chuyện nghiêm trọng hơn, cũng có chính phủ đứng ra giải quyết cho cô.
Giang Niệm thầm nghĩ, may mà bác Trương không hỏi cô có biết là ai làm hay không.
Nếu không cô thật sự không biết phải trả lời thế nào.
Ngay giây phút sau, cục trưởng Trương nói: “Được rồi, chuyện này bác hiểu rõ rồi.”
“Nếu không phải con làm, bác sẽ cho người đi điều tra, lát nữa bác sẽ cho xe cảnh sát đưa con về.”
“Nhưng mà, chuyện giữa con và cậu nhà họ Tư là thế nào, sao con lại dính líu đến cậu ta?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-tro-ve-ydpt/124.html.]
Giang Niệm ngẩn người: “Cái gì ạ?”
“Hôm nay bác đến đây, không chỉ vì nhận được tin nhắn của con.”
“Không lâu sau khi con gửi tin nhắn, Tư Bạc Dạ của nhà họ Tư đã gọi điện cho bác, đọc tên con, hỏi cục cảnh sát chúng ta có thật sự bắt con đi không, vì chuyện gì. Còn nói nếu con ở cục cảnh sát mà chịu bất kỳ uất ức nào, thì đừng trách cậu ta trở mặt không quen biết ai.”
“Bác và Tư lão gia tử sớm đã có giao tình, cháu trai này của ông ấy bác cũng biết. Nhìn thì tính cách không để ý gì, nhưng trong xương cốt lại rất điên cuồng, chỉ là những chuyện phạm pháp đều ở bên ngoài thôi.”
“Người đàn ông đó rất nguy hiểm, tuy rằng không biết con và cậu ta quen nhau như thế nào, nhưng tốt nhất con vẫn nên tránh xa cậu ta một chút. Lỡ như có ngày cậu ta làm tổn thương con thì…”
“Anh ấy sẽ không làm tổn thương con.” Giang Niệm lên tiếng.
“Cái gì?”
Lần này đến lượt cục trưởng Trương ngạc nhiên.
Lời vừa thốt ra, ngay cả Giang Niệm cũng có chút bất ngờ.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Lục Triệu Khôn trước kia, cô chưa từng hoàn toàn tin tưởng ai.
Nhưng không biết từ khi nào, cô đối với Tư Bạc Dạ lại có một sự chắc chắn theo bản năng như vậy.
“Con nói, Tư Bạc Dạ sẽ không làm tổn thương con.”
Giang Niệm hít sâu một hơi: “Bác Trương, nếu không có gì nữa thì con xin phép về trước. Không cần xe cảnh sát đưa con đâu, lộ liễu lắm.”
“Được.” Cục trưởng Trương cũng sảng khoái: “Vậy bác đưa con ra khỏi cục cảnh sát.”
Trần Phú Lan bên ngoài chờ mãi chờ mãi, cuối cùng cũng đợi được cửa phòng thẩm vấn mở ra.
Kết quả vừa nhìn, bà ta thấy Giang Niệm không những không sao cả, mà cục trưởng Trương còn tươi cười thân thiện tự mình tiễn cô ra, thậm chí còn dặn dò: “Về đến nhà nhớ nhắn tin cho bác Trương đấy.”
Bác Trương?
Cái gì mà bác Trương?
Vị cục trưởng cảnh sát thành phố Giang Thành này, chẳng phải là vì nhà họ Giang của bà ta mới đến sao? Vậy mà ông ta lại quen biết Giang Niệm, Giang Niệm còn gọi ông ta là bác?!
Tròng mắt Trần Phú Lan suýt chút nữa rớt ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Trần Phú Lan, Giang Niệm thậm chí còn lười liếc nhìn bà ta một cái, trực tiếp quay người bỏ đi.
Trần Phú Lan xông tới: “Vị cục trưởng Trương kia, các ông cứ vậy mà thả người đi sao? Các ông…”
Cục trưởng Trương cũng không có thiện cảm với người mẹ kế này, mặt lạnh tanh: “Bà là người báo án đúng không. Chúng tôi đã điều tra rõ, Giang Niệm không có tình nghi gây án, hỏi rõ rồi thì đương nhiên phải thả người về.”
“Nhưng mà…”
“Chuyện của chồng bà, chúng tôi sẽ cử người điều tra, bà cứ về nhà chờ tin tức đi.”
Trần Phú Lan như bị ai đó đánh một gậy vào đầu, ấm ức rời khỏi cục cảnh sát.
Giang Nhiễm Nhiễm gọi điện thoại tới: “Mẹ, Giang Niệm thế nào rồi? Có bị giam lại không?”
“Giam cái gì mà giam, không biết con nhỏ đó quen biết cục trưởng cảnh sát Giang Thành kiểu gì, hỏi vài câu đã thả người rồi!” Trần Phú Lan oán hận nói: “Thôi, mẹ về bệnh viện chăm sóc cha con trước đã.”
Nhưng khi Trần Phú Lan đẩy cửa phòng bệnh ra, lại phát hiện trên giường bệnh trống không.
Giang Thịnh vốn đang nằm trên giường bệnh, vậy mà lại biến mất!
Phía bên kia.
Giang Thịnh vừa mở mắt, nhìn thấy kho hàng bỏ hoang tối tăm quen thuộc trước mắt, suýt chút nữa thì tè ra quần.
Ông ta chẳng phải đang ở trên giường bệnh trong bệnh viện sao?!
Ông ta chỉ uống một ly sữa bò, rồi ngủ thiếp đi.
Sao bây giờ ông ta lại ở cái kho hàng này, đám người kia lại trói ông ta?!
Giang Thịnh muốn kêu cứu, nhưng miệng lại bị nhét đầy giẻ rách. Muốn chạy trốn, nhưng toàn thân ông ta đã bị dây thừng thô trói chặt vào ghế.