Thiên Kim Trở Về - 133.

Cập nhật lúc: 2025-04-27 05:33:27
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghĩ đến thái độ của Giang Niệm đối với cả nhà ba người bọn họ ở bệnh viện tối qua. Cha ruột bị thương nặng như vậy, con gái không những không quan tâm còn lạnh nhạt đến cực điểm, cuối cùng còn chặn liên lạc tất cả bọn họ, nha đầu này đúng là vô tâm vô phổi.

 

"Chị à, Thính Tuyết Viên không phải là nơi ăn cơm bình thường, người có thể ăn cơm ở đây đều là người giàu có, một bữa cơm cũng phải tốn hơn chục triệu."

 

"Chị không phải là tới ăn cơm chứ? Chị không phải ở cùng với các bạn học sao?"

 

Giang Nhiễm Nhiễm nhớ ra điều gì đó, bừng tỉnh mở miệng, trong vẻ vô tội lại mang theo ý vị cố ý làm Giang Niệm mất mặt.

 

"Em biết rồi, ông ngoại chị là người nuôi heo. Có phải ông ngoại chị tự cung cấp hàng cho Thính Tuyết Viên, cung cấp thịt heo cho bọn họ không?"

 

Thì ra là cháu gái ngoại của nhà bán thịt heo.

 

Đáng tiếc cho diện mạo và khí chất này.

 

Tổng giám đốc Vương vẻ mặt tiếc nuối, thu hồi ánh mắt.

 

Tài xế của Thẩm Thanh Lan ở bên cạnh, vẻ mặt như ông già xem điện thoại tàu điện ngầm.

 

Hai mẹ con lòe loẹt giả tạo này có bị làm sao không?

 

Người mà tổng giám đốc Thẩm nhà bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay, sẽ thiếu tiền đến mức không ăn nổi một bữa cơm ở Thính Tuyết Viên sao?

 

Các cô ta rốt cuộc có biết, mình đang nói chuyện với người có thân phận gì không.

 

Vì thế, rất có nhãn lực tiến lên, chủ động mở miệng: "Giang tiểu thư, chúng ta đi thôi, xe đã dừng ở cửa rồi."

 

Giang Niệm lười nói chuyện với Trần Phú Lan và Giang Nhiễm Nhiễm, mí mắt cũng không thèm nâng, trực tiếp đi ra ngoài.

 

Giang Nhiễm Nhiễm tự cho là đã gỡ hòa một ván, có chút đắc ý. Chỉ là, theo bóng dáng Giang Niệm nhìn qua, thoáng nhìn thấy biển số xe mà cô lên.

 

Nếu cô ta không nhìn nhầm, tài xế mở cửa xe cho Giang Niệm lên... Hình như là chiếc Bentley hơn 5 tỷ?

 

Đây là xe của ai?

 

Sao Giang Niệm lại có thể ngồi được loại siêu xe cấp bậc này?

 

Ngay cả nhà họ Giang bọn họ, cũng không mua nổi loại xe như vậy.

 

Giang Nhiễm Nhiễm kinh ngạc, Trần Phú Lan cũng trợn to hai mắt, không hiểu tại sao lại như vậy. Nhưng còn có khách quan trọng cần gặp, hai người cũng không rảnh lo cho Giang Niệm, hít sâu một hơi, để người phục vụ dẫn đi phòng riêng.

 

Phòng số 1.

 

Nghe nói ba phòng VIP đứng đầu của Thính Tuyết Viên không mở cửa cho người ngoài, chỉ chuyên tiếp đãi những nhân vật có quyền thế nhất Kinh Thành.

 

Giang Nhiễm Nhiễm đứng ở cửa, khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, lấy hết can đảm mới dám đẩy cửa ra.

 

Vào phòng, đã bị cách trang trí tao nhã nhưng lại lộ ra vẻ xa hoa chấn động. Nhìn thấy ông lão mặc trang phục kiểu Đường, tóc mai hoa râm nhưng khí thế mười phần, ngồi ở vị trí chủ tọa.

 

Đây tất nhiên là nhân vật có quyền có thế ở Kinh Thành, ông cụ Tần - Tần Vị.

 

Mà bên cạnh ông cụ là một người phụ nữ trung niên ung dung hoa quý, dắt một bé trai khoảng năm sáu tuổi, ngũ quan cực kỳ tinh xảo xinh đẹp. Đây hẳn là con dâu của ông cụ Tần và cháu trai ông ấy.

 

Chân Giang Nhiễm Nhiễm hơi run.

 

Đây mới là hào môn chân chính, không phải nhà họ Giang bọn họ có thể so sánh.

 

Chỉ cần một câu nói không tốt, ông cụ Tần động ngón tay, đều có thể khiến nhà họ Giang bọn họ phá sản đóng cửa.

 

Giang Nhiễm Nhiễm chột dạ không thôi.

 

Chỉ có thể ở trong lòng tự thôi miên, làm cho mình đừng hoảng hốt.

 

Giang Nhiễm Nhiễm và Trần Phú Lan vừa vào cửa, ông cụ Tần liền chống gậy, tự mình đứng dậy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-tro-ve-ydpt/133.html.]

"Giang Thành, nhà họ Giang..." Ông cụ Tần đánh giá hai người từ đầu đến chân, ánh mắt lộ vẻ xem xét: "Bức ảnh chụp khuyên tai kia, là các cô gửi cho tôi. Chiếc khuyên tai đó bây giờ đang ở trên tay các cô?"

 

Không hổ là nhân vật lớn ở Kinh Thành.

 

Ông cụ Tần khí thế quá mạnh, biểu cảm nhìn không ra vui giận. Ánh mắt đánh giá xem xét, tựa hồ đang phán đoán thân phận người tới.

 

Giang Nhiễm Nhiễm bị đại lão nhìn chằm chằm, chân càng run hơn.

 

Cố gắng hết sức làm bản thân biểu hiện trấn định, không để lộ ra vẻ chột dạ.

 

"... Ông chính là ông Tần."

 

Giang Nhiễm Nhiễm hít sâu mấy hơi, giọng nói nhu nhược: "Bức ảnh kia là mẹ cháu nhờ người gửi cho ông. Chiếc khuyên tai đúng là của cháu, bởi vì, đó chính là khuyên tai của cháu."

 

"Cháu nói đó là khuyên tai của cháu?"

 

Ông cụ Tần lại hỏi một lần.

 

"Vâng, ba tháng trước, vào một buổi tối, cháu đi ngang qua bờ sông, nghe thấy có rất nhiều người kêu có người rơi xuống sông."

 

"Lúc đó cháu vừa nhìn thấy người rơi xuống nước là một đứa bé, không nghĩ ngợi liền nhảy xuống. Sau khi cứu người lên, thấy đứa bé không sao, cháu liền đi. Sau khi lên bờ cháu mới phát hiện khuyên tai bị mất một chiếc, cũng không để ý."

 

"Cháu không biết người mình cứu là cháu trai của ông Tần đây, vẫn là hôm nay nói chuyện phiếm với bạn bè, bạn cháu vô tình nhắc đến chuyện ông tìm chủ nhân của một chiếc khuyên tai ở Giang Thành. Cháu vừa nhìn thấy ảnh chụp khuyên tai, mới phát hiện người ông tìm là cháu."

 

"Ông có thể xem, đây là chiếc khuyên tai còn lại của cháu."

 

Nói xong, Giang Nhiễm Nhiễm nói xong những lời thoái thác mà mình đã sớm chuẩn bị sẵn, lấy chiếc khuyên tai hình con bướm khác trong tay ra.

 

Người bên cạnh ông cụ Tần thấy thế, lập tức đi tới nhận lấy khuyên tai.

 

Cẩn thận xem xét một phen, khom lưng báo cáo: "Lão gia, đúng là một nửa của chiếc khuyên tai kia. Chiếc khuyên tai này trên toàn cầu chỉ có một đôi, đây là hàng thật."

 

Nghe vậy, sắc mặt ông cụ Tần lúc này mới dịu đi vài phần.

 

Nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng.

 

Nhìn về phía một người hầu gái cung kính đứng một bên, tư thái uy nghiêm: "Ngày đó cứu tiểu thiếu gia, là cô gái này sao?"

 

Người hầu kia nhìn Giang Nhiễm Nhiễm từ trên xuống dưới, có chút do dự mà mở miệng.

 

"Lão gia, bởi vì tối hôm đó đèn đường mờ tối, cô gái cứu tiểu thiếu gia lại đeo khẩu trang, cho nên tôi không thấy rõ mặt cô ấy. Bất quá, tuổi tác, chiều cao, dáng người của đối phương, đúng là rất giống vị tiểu thư trước mặt này."

 

Lại hỏi Giang Nhiễm Nhiễm: "Xin hỏi một câu, tiểu thư còn nhớ rõ, ngày đó cứu tiểu thiếu gia, cô mặc quần áo gì không?"

 

Trang web truyện https://🅼.𝓥𝙤🄳𝕋𝙒.🅇🅈🅉

 

Quả nhiên hỏi tới.

 

Giang Nhiễm Nhiễm biết, nhà họ Tần nhất định sẽ không chỉ vì một chiếc khuyên tai, liền trực tiếp tin tưởng cô chính là người đã cứu Tần tiểu thiếu gia.

 

Cho nên trước khi tới Kinh Thành, cô đã hỏi thăm tất cả tin tức mà nhà họ Tần tung ra, bao gồm cả việc lúc đó người kia mặc quần áo gì.

 

"Cái này... Tôi có chút không nhớ rõ." Giang Nhiễm Nhiễm ra vẻ ký ức Nhiễm: "Nhưng bình thường tôi mặc quần áo đều tương đối đơn giản, thường là áo thun quần jean."

 

Người hầu gật đầu: "Ngày đó vị tiểu thư kia, đúng là mặc quần áo như vậy."

 

Một bên, người phụ nữ quý phái lúc này mới lên tiếng, nhìn về phía cậu bé tinh xảo xinh đẹp trong lòng mình: "Tinh Lễ, con xem xem, đây có phải là người chị đã cứu con, mà con vẫn luôn muốn tìm không?"

 

Giang Nhiễm Nhiễm sở dĩ dám to gan đến nhà họ Tần mạo nhận công lao này, còn có một nguyên nhân quan trọng.

 

Chính là cô ta nghe nói, vị tiểu thiếu gia được nhà họ Tần coi như trân bảo, nâng niu trong lòng bàn tay này, mắc chứng tự kỷ.

 

Ngày thường nhìn thấy người liền trốn, nói chuyện cũng không nói được mấy câu.

 

Loading...