Thiên Kim Trở Về - 134.

Cập nhật lúc: 2025-04-27 05:34:07
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Huống chi một đứa trẻ mới năm tuổi, trong tình huống nguy cấp suýt c.h.ế.t đuối đó, chắc chắn sẽ hoảng sợ đến cực điểm, cũng sẽ không có ấn tượng gì với người đã cứu mình.

 

"Em trai nhỏ, em còn nhớ chị không?"

 

Giang Nhiễm Nhiễm cúi người, dùng giọng điệu dỗ trẻ con nói: "Ba tháng trước, là chị đã cứu em khỏi sông, em còn giật mất khuyên tai của chị."

 

Tần Tinh Lễ mím môi.

 

Nhìn mẹ mình, rồi lại nhìn Giang Nhiễm Nhiễm.

 

Buông tay ra, chậm rãi đi về phía Giang Nhiễm Nhiễm.

 

Nhìn thấy vị tiểu thiếu gia này đi về phía mình, Giang Nhiễm Nhiễm mừng thầm trong lòng, trên mặt càng thêm thân thiết, muốn nắm tay cậu bé.

 

"Em tên là Tinh Lễ sao. Thấy em không sao, chị thật sự rất vui."

 

Nhưng mà không ai ngờ, Tần Tinh Lễ lại không để ý tới động tác của Giang Nhiễm Nhiễm.

 

Im lặng không lên tiếng đi đến trước mặt Giang Nhiễm Nhiễm. Đột nhiên vươn tay, đưa tay về phía mặt Giang Nhiễm Nhiễm.

 

Giang Nhiễm Nhiễm hoảng sợ.

 

Theo bản năng muốn tránh, lại phát hiện đứa nhỏ này không phải muốn sờ mặt cô ta, mà là vén tóc một bên của cô ta lên, để lộ ra tai trái của cô ta.

 

Nhiễm Nhiễm căn bản không biết đứa trẻ tự kỷ này đang làm gì, lại không dám tỏ ra bài xích, chỉ có thể gượng cười: "Tinh Lễ, em làm gì vậy?"

 

"... Không có."

 

Tần Tinh Lễ mím môi, người bé nhỏ đột nhiên mở miệng.

 

Không có? Không có gì?

 

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

 

Liền nghe đứa trẻ tiếp tục nói: "Chỗ này của chị, có nốt ruồi."

 

"Màu đỏ, nho nhỏ, em thấy."

 

"Người này, không có."

 

Nốt ruồi đỏ?

 

Khiến cả phòng kinh ngạc.

 

Giang Nhiễm Nhiễm tối sầm mặt mũi.

 

Người cứu người kia lại có đặc điểm này sao? Còn cố tình bị đứa trẻ này nhìn thấy, ghi nhớ?

 

Đầu óc có chút choáng váng, cố chống đỡ nói: "Nốt ruồi đỏ gì? Tinh Lễ, tối hôm đó tối như vậy, có phải em nhìn nhầm rồi không?"

 

Tần Tinh Lễ đứng ở đó, không nói lời nào.

 

Sắc mặt ông cụ Tần thay đổi, ngay trong khoảnh khắc không khí có chút giằng co, Tần Tinh Lễ lại mím môi.

 

Nói một câu: "Nhưng mà, lông mày, đôi mắt, giống chị."

 

Lông mày, đôi mắt giống chị?

 

Giang Nhiễm Nhiễm như từ bờ vực tử vong được kéo trở về.

 

Đầu óc xoay chuyển nhanh chưa từng có, lập tức nắm lấy tay Tần Tinh Lễ: "Không phải giống, chị chính là chị đây, Tinh Lễ."

 

"Có điều vành tai của chị thật sự không có nốt ruồi đỏ gì cả, có thể là đêm đó tai của chị bị nhiễm trùng, đỏ lên, cho nên bị em cho là nốt ruồi đỏ."

 

Nói như vậy, dường như cũng có lý.

 

Cô gái nhà họ Giang này, trong tay có một nửa chiếc khuyên tai kia, có thể nói ra chi tiết đêm đó, Tinh Lễ còn nói cô ta lớn lên giống người chị đêm đó, hẳn là không sai.

 

Ông cụ Tần lúc này mới tin.

 

"Thì ra là cháu đã cứu bảo bối của ông." Ông cụ Tần uy nghiêm nói: "Cháu đã cứu Tinh Lễ, chính là ân nhân của nhà họ Tần chúng ta."

 

"Ông đã nói, tìm được ân nhân, nhà họ Tần chúng ta nhất định sẽ báo đáp cô ấy. Nói đi, các cháu muốn cái gì?"

 

Người có địa vị như ông cụ Tần, hiểu rõ nhân tính nhất.

 

Chuyện đã qua ba tháng, đối phương là trước đây không muốn lộ diện cũng được, hay là thật sự hôm nay mới biết nhà họ Tần từng đi tìm ân nhân cũng được. Dù sao hôm nay các cô ta tới, tất nhiên là có yêu cầu.

 

Nếu không có yêu cầu, căn bản sẽ không đột nhiên tìm cách liên hệ với nhà họ Tần, hẹn ông ta gặp mặt.

 

"Ông cụ Tần, ông nói vậy là khách khí rồi." Trần Phú Lan vội vàng nói: "Chúng tôi muốn gặp ông, chủ yếu là Nhiễm Nhiễm nhớ thương tiểu thiếu gia, muốn xem cậu bé thế nào. Bây giờ thấy tiểu thiếu gia mạnh khỏe, đứa nhỏ Nhiễm Nhiễm này cũng yên tâm rồi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-tro-ve-ydpt/134.html.]

Lại đảo mắt: "Bất quá, gần đây nhà chúng tôi quả thật có gặp chút phiền phức, cũng không biết có thể phiền ông giúp đỡ hay không......"

 

Biệt thự.

 

Khi Giang Niệm được đưa đến biệt thự, các bạn học đã ăn tối xong, tất cả mọi người tụ tập trong phòng khách chơi đùa.

 

Có người hát hò, có người đánh bài.

 

Chủ nhiệm lớp đã cho phép, bảo bọn họ đêm nay vui vẻ chơi, đừng uống rượu, đánh bài đừng cá cược là được. Cũng coi như là giải tỏa áp lực lớp 12.

 

Giang Niệm tìm một góc yên tĩnh, mở điện thoại ra. Không biết thao tác gì, trên màn hình xuất hiện một phần mềm màu đen trước đây chưa từng có.

 

Đăng nhập tài khoản mà cô vẫn luôn theo dõi, nhưng chưa bao giờ phát ngôn.

 

Tích tích.

 

Thông báo trực tuyến.

 

【X: Mọi người có ai rảnh không, tôi muốn tra một người.】

 

【X: Giúp tôi tìm được, thù lao tùy ý đề.】

 

Đã gần 10 giờ tối.

 

Không nói bây giờ đã muộn, phần lớn thời gian trong nhóm Minh Ảnh này, cũng không có mấy người lên tiếng.

 

Ngày thường trong nhóm đều im lìm.

 

Dù sao mọi người đều là hacker, nhưng trong cuộc sống hiện thực đều có công việc và thân phận của mình, rảnh rỗi không có việc gì cũng không ai rảnh mà tán gẫu trong nhóm.

 

Trừ lần trước X online vài giây, làm cả nhóm bùng nổ, sôi nổi nhảy ra nói chuyện, lúc đó mới có chút rôm rả.

 

Nhưng mà, giờ này khắc này nhận được thông báo tin nhắn.

 

Đi vào xem người nói chuyện, mọi người trong nhóm đều rất thống nhất, nhìn màn hình mà thốt lên một tiếng "ngọa tào".

 

Là X.

 

Thật sự là X trước nay chưa từng phát ngôn đang nói chuyện trong nhóm.

 

Nhóm chat lại một lần bùng nổ.

 

【Bạc Anh Quỷ: Ngọa tào, tôi không hoa mắt chứ, thật sự là X đại lão đang nói chuyện sao? Không phải đại lão bị người ta trộm tài khoản rồi chứ?】

 

【Hoa Khai Phú Quý: X bị người ta trộm tài khoản? Huynh đệ, cậu có xem lại những gì mình đang nói không, chỉ có đại lão đi trộm tài khoản người khác thôi.】

 

【Hoa Khai Phú Quý: X đại lão chào anh! Em là fan cuồng của anh, anh có thể gọi em là Phú Quý!】

 

【Đại Tê Giác: @X, cậu muốn tra ai?】

 

【Đại Tê Giác: Xem ra đối phương có chút bản lĩnh, thế mà ngay cả cậu cũng không tra ra hắn, còn cần tìm chúng tôi giúp đỡ.】

 

【Hoa Khai Phú Quý: Anh anh anh, nếu đại lão tự mình cũng không tra ra, chúng ta càng không tra được.】

 

Giang Niệm gõ một hàng chữ gửi đi.

 

【X: Đối phương đã gửi tin nhắn cho tôi, nhưng là dãy số ảo đã qua phòng ngự gia cố, cho dù xâm nhập hệ thống tín hiệu cũng không truy ra được mục tiêu.】

 

【X: Tôi cung cấp thông tin cho mọi người thử xem. Nếu có thể truy ra hắn hoặc tra được tin tức gì, mọi người liên hệ với tôi là được.】

 

【Đại Tê Giác: Được.】

 

【Hoa Khai Phú Quý: Vâng, đại lão, em nhất định sẽ cố gắng hết sức!】

 

Trang web truyện https://🅼.𝓥𝙤🄳𝕋𝙒.🅇🅈🅉

 

【Hoa Khai Phú Quý: Bất quá em muốn mạo muội hỏi một vấn đề đã làm khó chúng em rất lâu, đại lão rốt cuộc là nam hay nữ vậy?】

 

Mọi người đều là hacker, nói trắng ra là làm những việc xâm phạm đời tư phi pháp, cho nên bình thường sẽ không tùy tiện lộ ra thân phận thật.

 

Huống chi X còn luôn thần bí như vậy.

 

Cho nên Hoa Khai Phú Quý cũng không ôm hy vọng đại lão thật sự sẽ trả lời hắn.

 

Nhưng vài giây sau.

 

【X: Nữ.】

 

Nữ?

 

Cả đám đàn ông trong nhóm im lặng.

 

Loading...