Thiên Kim Trở Về - 137.

Cập nhật lúc: 2025-04-27 05:35:23
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Thanh Thành.

 

Trong lời đồn, vị đại sư trung y quốc bảo cấp, đã về hưu của Hoa Quốc, hiện nay chỉ khám bệnh cho lãnh đạo, 5 năm trước đã thu nhận duy nhất một đồ đệ, đồng thời cũng là quan môn đệ tử của ông.

 

Nghe nói là một cô bé.

 

Phó Cẩn Dặc mấy năm trước đã từng gặp qua Cố đại sư, cũng đã nhìn thấy nét chữ của đại sư.

 

Cho nên anh ta liếc mắt một cái liền nhận ra, tên trên túi châm cứu kia là do ai viết.

 

Phó Cẩn Dặc hít sâu một hơi.

 

Xem ra Tư phu nhân, có vẻ rất ghét bỏ Giang Niệm này.

 

Căn bản không biết người trước mắt, có thể là người mà bọn họ có bỏ ra bao nhiêu tiền, dùng bao nhiêu mối quan hệ cũng không mời được.

 

Cô gái nói sẽ không để Tư Bạc Dạ chết.

 

Vậy thì, Tư Bạc Dạ sẽ không phải chết.

 

"Nghe lời cháu đi, bác gái." Phó Cẩn Dặc vẻ mặt bình tĩnh: "Nếu bác muốn Bạc Dạ bình an vô sự từ phòng phẫu thuật ra ngoài, thì hãy để Giang tiểu thư này đi vào."

 

Tư phu nhân hoàn toàn không biết tình hình là như thế nào. Nhưng bà biết, Phó Cẩn Dặc tuyệt đối không thể hại con trai mình.

 

Cuối cùng cắn răng: "... Được, vậy để con bé này thử xem!"

 

"Cô?" Chu Thấm Nhã càng không thể tin được.

 

"Được rồi, đừng nói nữa, đừng làm lỡ thời gian điều trị của Bạc Dạ." Tư phu nhân nào còn tâm tư tranh luận, trực tiếp ngắt lời cô ta.

 

"—— Cảm ơn."

 

Giang Niệm liếc nhìn Phó Cẩn Dặc một cái, cầm túi châm cứu đi vào phòng phẫu thuật.

 

Khi nhìn thấy người đàn ông nằm trên bàn mổ, trong nháy mắt, Giang Niệm có chút khó thở.

 

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tư Bạc Dạ, người đàn ông này luôn tùy ý, ngang tàng, ung dung, tùy hứng.

 

Tựa hồ đối với tất cả mọi chuyện đều thành thạo, nằm trong tầm kiểm soát.

 

Cô chưa bao giờ thấy một người đàn ông như thế này.

 

Nằm yên trên bàn mổ, khuôn mặt đẹp trai vốn rực rỡ từ khi sinh ra giờ đây trông nhợt nhạt, đôi môi mỏng manh chẳng còn chút hồng hào nào.

 

Ở vùng eo và bụng, viên đạn đã được lấy ra, được khâu lại và băng bó cẩn thận. Viên đạn để trên khay bên cạnh, vẫn còn vết m.á.u đẫm trên đó.

 

Giang Niệm cảm thấy tim mình như bị siết chặt lại.

 

Không biết từ khi nào, cô đã bắt đầu để tâm đến anh ta đến mức, mặc dù cô đã quyết định không dính dáng gì với người đàn ông đó mức, nhưng vẫn phải huy động những người và chiếc máy bay riêng mà Lục Triệu Khôn để lại, liền nhanh chóng quay về Giang Thành ngay khi tin xấu đến tay, chỉ mong kịp tới bên anh.

 

Cô cảm thấy sợ hãi, sợ rằng nếu đến muộn chút, có thể sẽ chẳng bao giờ được gặp lại người đàn ông trước mắt này.

 

Giang Niệm hít một hơi sâu và tiến lại bên Tư Bạc Dạ.

 

Cô cúi xuống và lần đầu tiên, chủ động hôn lên đôi môi của người đàn ông.

 

“… Em không cho phép anh gặp chuyện gì đâu.”

 

Cô thì thầm, giọng nhỏ nhẹ.

 

“Vậy nên, dù có đến cõi âm phủ, em vẫn sẽ kéo anh trở lại.”

 

Khi cô đứng thẳng lên, vẻ mặt của cô gái đã thay đổi hoàn toàn, trở lại với phong thái điềm tĩnh, lạnh lùng như thường lệ.

 

Cô kiểm tra tình trạng của Tư Bạc Dạ, mở bộ dụng cụ châm cứu ra, định vị đúng huyệt vị rồi bắt đầu châm kim, ánh mắt đầy tập trung.

 

Sau khi áp dụng xong vài phương pháp, Giang Niệm hít sâu một hơi, đứng đó nhìn chăm chú vào những chiếc kim đồng hồ từ từ di chuyển.

 

Chưa bao giờ cô cảm nhận được thời gian trôi qua rõ ràng đến mức này, chậm rãi đến lạ thường.

 

---

 

“Sao bên trong vẫn chẳng có dấu hiệu gì chuyển động?”

 

Bên ngoài phòng mổ, mẹ của Tư Bạc Dạ đã bắt đầu lo lắng, tự hỏi liệu có phải bà đã sai khi để Giang Niệm tự ý vào phòng mổ như vậy.

 

Điều đó như thể bà đã giao mạng sống của con trai mình cho một con bé mười mấy tuổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-tro-ve-ydpt/137.html.]

 

Dù cho Phó Cẩn Dặc có lý do riêng, dù cho con bé Giang Niệm thật sự am hiểu châm cứu theo y học Trung Hoa, nhưng cô cũng chỉ mới là một đứa trẻ mười mấy tuổi.

 

Có thật sự có thể cứu sống một người mà ngay cả các bác sĩ ngoại khoa hàng đầu cũng chưa chắc cứu được không?

 

Chu Thấm Nhã vẫn đứng bên cạnh châm chọc:

 

“Cô, cháu thật sự không hiểu ý của cô.”

 

“Cháu, một sinh viên ưu tú khoa Y của trường Đại học Thanh Hoa, cô không tin vào cháu mà lại tin vào một học sinh trung học chứ.”

 

“Nếu anh họ xảy ra chuyện gì, thì con bé đó sẽ phải chịu trách nhiệm như thế nào?”

 

Phó Cẩn Dặc lạnh lùng liếc nhìn Chu Thấm Nhã một cái.

 

Anh tin vào phán đoán của mình, không có gì sai sót.

 

Hơn nữa, anh nhận ra rằng sự quan tâm của cô gái dành cho Bạc Dạ không hề ít so với những người bên ngoài, chỉ là có lẽ cô ấy tự mình chưa nhận ra điều đó.

 

---

 

Các kết quả kiểm tra cho thấy cục m.á.u tụ trong não của Tư Bạc Dạ đã tan ra, có dấu hiệu giảm rõ rệt. Nhưng người đàn ông vẫn chưa tỉnh dậy.

 

Lẽ ra, theo lý thuyết, hiệu quả của thuốc mê đã hết, người đàn ông lẽ ra đã có thể tỉnh táo trở lại.

 

Tại sao anh vẫn chưa tỉnh?

 

Gương mặt Giang Niệm bỗng trở nên trắng bệch.

 

Vô thức, cô siết chặt tay, lần đầu tiên băn khoăn về tài năng y học của mình.

 

Cô định ra ngoài gọi điện cho sư phụ, hỏi liệu có chỗ nào cô chưa làm đúng không.

 

Vừa định quay đi thì cổ tay cô đột nhiên bị nắm chặt.

 

“… Đừng đi.”

 

Giọng nói khàn khàn, vốn luôn toát lên vẻ lười biếng, khiến cả người cô run lên.

 

Khi quay lại, cô gặp ánh mắt nửa khép của người đàn ông trên bàn mổ, có vẻ như chưa quen với ánh sáng chói từ đèn.

 

Không hiểu vì lý do gì, trong chốc lát, đôi mắt cô như tràn ngập sương mù.

 

“Tư Bạc Dạ…”

 

Giọng cô hơi nghẹn lại, chứa đầy một nỗi bất công khó tả.

 

“Đừng khóc…”

 

Tư Bạc Dạ kéo cô lại gần, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt lên má cô, giọng anh khàn khàn, tràn đầy trìu mến:

 

“Anh đã nói rồi, khi thấy em đỏ mắt, trái tim anh sẽ tan nát.”

 

Sau đó, anh nửa khép mắt, cười mỉm như chẳng gì: “Nếu anh biết trước sẽ phải chịu một phát bắn, mà được thấy em lo lắng đến vậy, thì anh đã tự xỏ cho mình một viên đạn ngay từ đầu.”

 

Giang Niệm không khỏi nhăn mặt, chọc nhẹ vào cánh tay anh.

 

“… Chỉ đùa thôi. Anh chẳng dám để em phải lo lắng đâu.”

 

Ánh mắt của Tư Bạc Dạ càng lúc càng cuốn hút, say mê.

 

Nhìn thẳng vào đôi mắt cô, giọng anh trầm ấm, quyến rũ, anh hỏi:

 

“Vừa rồi khi anh bất tỉnh, em có chủ động hôn anh không?”

 

“Hãy hôn anh thêm lần nữa, được không?”

 

Giang Niệm không thể ngờ được, người đàn ông vừa mới được kéo về từ cõi chết, việc đầu tiên làm lại là đòi hôn cô.

 

Rõ ràng vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm kia lại lộ ra lưu luyến thâm tình.

 

Căn bản không để cái gọi là thời gian, địa điểm, trường hợp vào mắt.

 

Muốn, liền làm.

 

Đúng là phong cách của anh.

 

Loading...