Tối hôm ,   bật livestream lên  thấy   xem nhảy vọt.
Rõ ràng chuyện của "Khói Sương Cô Đơn" đêm qua   lan truyền.
Nhiều  hiếu kỳ, cũng  ít kẻ hoài nghi chờ xem  diễn trò gì.
 vẫn giữ thái độ bình thản như  khi.
"Chào     trở . Tối nay, chúng  sẽ kết nối với một  phận khác."
Lời  dứt, một  dùng tên "Mẹ Của Bé Bông"  liên tục gửi tặng quà và gõ cửa xin  kết nối.
Giọng  của cô qua mic   mệt mỏi  lo lắng: "Chủ phòng, xin hãy giúp ! Con gái , nó mới ba tuổi, dạo  cứ  thét lên giữa đêm, cứ chỉ tay  góc tường mà  'Bà   con kìa', 'Bà   dắt con '...  nhà ,  gì  bà già nào?!"
 gật đầu,  đặt tay lên la bàn đồng.
Lần , kim la bàn d.a.o động nhẹ,  chỉ thẳng mà xoay tít, tỏa  một luồng khí âm u, nặng nề.
"Cho  xem khuôn mặt của con bé."  .
Người  vội xoay camera về phía giường cũi.
Một bé gái nhỏ đang ngủ  , nhưng đôi lông mày nhíu chặt, thỉnh thoảng  giật ,   toát mồ hôi lạnh.
  kỹ,  thấy bóng ma nào rõ rệt như đêm qua, nhưng quanh  đứa bé phảng phất một làn khí xám xịt, đặc biệt là ở cổ tay trái, vướng víu một sợi âm khí mỏng manh như tơ, kéo dài về phía góc tường tối om trong phòng.
 nhắm mắt, đầu ngón tay chạm  thẻ bài ngọc.
Một căn phòng cũ.
Tiếng thở dài.
Mùi thuốc bắc.
Một bàn tay nhăn nheo, run rẩy với chiếc vòng bạc nhỏ  khắc chữ "Phúc" đang cố gắng đeo  cổ tay một đứa bé.
Tiếng thì thào đầy tiếc nuối: "Cháu của bà... bà chỉ   cháu một  thôi..."
 mở mắt , hỏi: "Chị Mẹ Của Bé Bông, góc tường ,  đây   là phòng của một cụ già? Có lẽ là  chồng hoặc bà của chị?"
Người phụ nữ  màn hình sững sờ, mặt cắt  còn hột máu: "... đúng . Đó là phòng của  chồng . Bà  mất cách đây nửa năm vì bệnh nặng. ... nhưng lúc bà mất, cháu còn  chào đời. Bà  từng  gặp cháu..."
" ."  gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-menh-chu-ba/chuong-2-chiec-vong-bac-cu.html.]
"Bà    ác ý. Linh hồn bà vẫn quẩn quanh trong nhà, nhất là nơi bà từng ở. Bà tiếc nuối vì  một   gặp mặt đứa cháu gái, nên mới   gần  ngắm cháu.  âm khí nặng nề, đứa trẻ nhỏ yếu ớt, cảm nhận   càng sợ hãi."
"Vậy...    ?" Người  lo lắng hỏi.
"Rất đơn giản."  trả lời.
"Chị hãy thắp hương  bàn thờ của bà, thành tâm  với bà rằng cháu bé vẫn khỏe mạnh, rằng   đều nhớ bà. Và quan trọng nhất, hãy tìm một món đồ vật mà bà  quý, từng  để  cho con cháu -  lẽ là một chiếc vòng bạc nhỏ - đem treo ở đầu giường hoặc gần chỗ bé ngủ. Coi như đó là vật ký thác tình thương của bà. Bà thấy yên lòng, tự khắc sẽ siêu thoát,  còn quấy nhiễu cháu bé nữa."
Người   xong, vội lục tìm trong tủ.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Một lúc , cô  reo lên: "Có!  là  một chiếc vòng bạc nhỏ khắc chữ 'Phúc', lúc bà mất   dặn là để dành cho đứa cháu  . ...  quên mất!"
Cô  vội vàng treo chiếc vòng lên đầu giường con gái.
Kỳ lạ , ngay lập tức, làn khí xám quanh  đứa bé dường như nhạt dần, sợi tơ âm khí ở cổ tay cũng đứt lìa, tan biến   trung.
Đứa bé  giường thở đều đặn trở , khuôn mặt nhỏ nhắn dãn ,  đầu tiên  nhiều đêm ngủ yên lành.
Người  mừng rỡ,  ngừng cảm ơn.
 khẽ mỉm .
Đôi khi, oan hồn  đáng sợ, chỉ là tình cảm và sự tiếc nuối  thể buông bỏ.
 lúc đó, dòng bình luận đột nhiên tràn ngập những câu hỏi về một sự kiện mất tích cách đây mười mấy năm.
Một  dùng tên "Người Trong Cuộc" : "Chủ phòng, nếu cô thực sự lợi hại như  hãy tìm giúp chúng  tung tích của nhóm du khách mất tích năm đó ở Thôn Trấn Linh! Có  họ  c.h.ế.t ? Linh hồn họ còn vương vấn ?"
Thôn Trấn Linh?
Nghe thấy cái tên đó, lòng  bỗng trĩu nặng.
Chiếc la bàn  tay run lên bần bật, kim chỉ loạn xạ, như thể đang cảnh báo điều gì đó vô cùng nguy hiểm.
 , vận mệnh tiếp theo  tự tìm đến.
Và  ,  lẽ sẽ  đơn giản như .
 hít một  thật sâu,   camera: "Thôn Trấn Linh... Được. Tối mai, chúng  sẽ  về nơi đó."
Tắt livestream,  cầm lấy tấm thẻ bài ngọc đen.
Nó lạnh buốt, và trong sâu thẳm, dường như  tiếng thét gào xa xôi vọng .
Tối mai,  lẽ sẽ là một buổi phát sóng  thể nào quên.