Lúc Phượng Tiêu rời khỏi nhà Vương Quý,   thu nhập của , chuyển một nửa đến một tài khoản phúc lợi, một nửa còn  lập tức   đáng thương. Tiền thu nhập thâm hụt như ,  cũng   lúc nào  thể tích lũy đủ tiền mua một miếng ngọc thạch thượng hạng đền cho Cố Lâm Tĩnh.
 
Nhắc tới cũng kỳ lạ, trong túi Càn Khôn của    nhiều đồ , nhưng    ngọc thạch  thể vẽ bùa, ngẫm  cũng thật sự đủ bực . Phượng Tiêu  nghĩ đến cái , điện thoại của  vang lên, là dãy  lạ. Nhìn  dãy  , trong lòng  xúc động, trực giác là Cố Lâm Tĩnh gọi tới.
 
Ngay khi nhấn nút kết nối, giọng  của Cố Lâm Tĩnh truyền đến, y mỉm   khách sáo : “Phượng đại sư,   bây giờ   rảnh ,   mời  giúp một tay.”
 
Đương nhiên Phượng Tiêu trả lời  rảnh.
 
Bên  Cố Lâm Tĩnh cúp điện thoại, ý  bên miệng  giảm, y dùng tay  điện thoại, nhớ đến dáng vẻ lạnh tanh của Phượng Tiêu, cảm thấy tâm trạng   giải thích .
 
Cố Lâm Tĩnh cảm thấy  lấy   điện thoại của Phượng Tiêu là một chuyện chính xác nhất từng , y    nữa  thấy Phượng Tiêu.
 
------oOo-----
Thời gian và địa điểm gặp mặt đều do Cố Lâm Tĩnh quyết định, đương nhiên  đó, y  hỏi Phượng Tiêu   thích chỗ nào .
 
Phượng Tiêu cũng  quen thuộc Vân Châu lắm, bên bảo Cố Lâm Tĩnh tùy ý.
 
Phượng Tiêu cúp điện thoại gọi xe đến thẳng địa điểm  hẹn, trời  nóng, trong xe dù  điều hòa cũng  oi bức.
 
Lúc tài xế taxi đang chờ đèn xanh đèn đỏ  ngừng uống nước mát. Phượng Tiêu cũng  cảm thấy nóng, một năm bốn mùa  đều như , mùa hè cũng  cảm thấy nóng mùa đông sẽ  cảm thấy lạnh.  cho dù là ,  cũng  thích nơi chật chội như trong xe taxi. Nếu  thể, Phượng Tiêu tình nguyện niệm bùa chú súc địa thành thốn[1], chớp mắt   thể đến mục đích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-su-khong-lam-huyen-hoc/chuong-11.html.]
 
súc địa thành thốn: là một thuật pháp di chuyển trong tiểu thuyết võ thuật, huyền huyễn 
  khi c.h.ế.t sư phụ  liên tục dặn dò, cách  quá kinh hãi,   lúc vạn bất đắc dĩ,   thể tùy ý sử dụng.
 
Huống hồ cho dù   sư phụ  dặn dò,   tìm hiểu kỹ Cố Lâm Tĩnh đến tột cùng là  như thế nào sẽ  dễ dàng vận dụng pháp thuật .
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
 
Tài xế  thấy Phương Tiêu mặt lạnh vẻ mặt mệt mỏi,   tưởng rằng do thời tiết,  nhiều   xe  giờ  đều buồn bực, tài xế  quen .
 
Lúc    lộ  khuôn mặt tươi  cởi mở: “Nếu  cảm thấy oi bức, thì mở cửa sổ , đợi xe chạy sẽ mát hơn.”
 
Phượng Tiêu đáp một tiếng, tài xế  mỗi ngày lái xe là  thích tán gẫu, tính tình vô cùng cởi mở, cho dù là đối diện với gương mặt xa cách của Phượng Tiêu   cũng  thể vui vẻ  chuyện phiếm.
 
Từ đoạn đường chen chúc ở phía Nam thành phố đến vùng mới giải phóng ở phía Bắc, từ ngõ nhỏ trong thành phố Vân Châu đến khu  giàu  tụ tập, đều là tài xế mở miệng, Phượng Tiêu thi thoảng sẽ đáp một tiếng.
 
Sau khi đến nơi, tài xế ngại ngùng  : “  nhiều quá nhỉ.” Phượng Tiêu lắc đầu,  trả tiền xe,  khi xuống xe,   gương mặt ngăm đen của tài xế sâu xa : “Ngày  cho dù gặp  tình cảnh gì, đừng nổi lòng tham.”
 
Tài xế ngẩn , Phượng Tiêu cũng   thêm gì khác    rời , tài xế      hoa mắt , chỉ cảm thấy bóng
 
lưng Phượng Tiêu   rõ, giống như cách một lớp sương mù . Trong lòng tài xế lẩm bẩm, nhưng ở đây chỉ  thể dừng xe tạm thời,     cách nào đuổi theo hỏi kỹ càng, nên đặt việc  trong lòng.
 
Phượng Tiêu đến nơi mới nhận  Cố Lâm Tĩnh đặt nhà hàng, vốn dĩ cũng  đói    sảnh nhà hàng  đột nhiên thấy bụng  đói.