Phượng Tiêu cảm thấy Cố Lâm Tĩnh chọn nơi  thực sự  .
 
Cố Lâm Tĩnh cũng  cảm giác giống , bởi vì y   tới cửa nhà hàng ,   thấy Phượng Tiêu  ở đó như một phong cảnh.
 
Bên mặt Phượng Tiêu như ngọc, mặt mày lạnh lẽo, Cố Lâm Tĩnh  , tim đột nhiên   khống chế nhảy hai , y luôn cảm thấy    thấy mặt mày như  hình ảnh như , nhưng nghĩ kỹ   nghĩ  gì cả.
 
Cho dù là  mơ, y cũng  bao giờ mơ thấy gương mặt như Phượng Tiêu, huống chi là tương tự giống như  từng chứ. Nghĩ đến đây, Cố Lâm Tĩnh chỉ cảm thấy hành động của  điên rồ,  đó y lắc đầu bật   tới.
 
Phượng Tiêu  thấy tiếng bước chân vang lên phía ,   đầu ,  thấy dáng vẻ Cố Lâm Tĩnh mỉm   về phía ,   nhướng lông mày, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc, vẻ mặt như thế khiến cảm giác xa cách trời sinh    bớt  mấy phần.
 
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Cố Lâm Tĩnh  đến  mặt Phượng Tiêu, mấp máy môi, y : “Khéo quá.” Thật  y   gọi tên Phượng Tiêu, nhưng hai chữ  chuyển một vòng ở đầu lưỡi, cuối cùng   nuốt  cổ.
 
Phượng Tiêu gật đầu : “Khéo thật.” Mặc dù   , trong lòng  cảm thấy thái độ  của Cố Lâm Tĩnh  lạ, dù  họ cũng hẹn  ở đây,  tỷ lệ nhất định sẽ gặp .
 
, thế  cũng  thể  là một kiểu trùng hợp.
 
Hai  đều   gì, bầu  khí cũng   hổ. Người phụ trách  đợi bên cạnh từ   thấy tình hình  vội vàng mỉm   tới, chuẩn  đích  phục vụ họ.
 
Trên mặt Cố Lâm Tĩnh mang theo mấy phần áy náy  Phượng Tiêu tỏ ý  bận việc quá, vẫn  ăn cơm trưa, cho nên đặt chỗ trong nhà hàng .
 
Nếu Phượng Tiêu  hài lòng nhà hàng , họ vẫn  thể đổi nơi khác. Người phụ trách nhà hàng  lời  của Cố Lâm Tĩnh, vội vàng chuyển gương mặt tươi  sang Phượng Tiêu: “Thưa , nguyên liệu nấu ăn chỗ chúng  đều  chuyển tới trong ngày,  tươi, còn  một  đồ ăn đặc
 
sắc chỉ nhà hàng chúng  ,   thể thử xem. Nếu  chỗ nào  hài lòng, chúng   thể đổi theo yêu cầu của .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-su-khong-lam-huyen-hoc/chuong-12.html.]
 
Ý chí cầu sinh mạnh mẽ của  phụ trách nhà hàng,  gặp sóng lớn  hoảng như Phượng Tiêu cũng cảm nhận ,    phụ trách một cái   với Cố Lâm Tĩnh: “  hiểu mấy thứ ,   là .”
 
Nụ   mặt Cố Lâm Tĩnh lập tức sâu hơn mấy phần, y cảm thấy câu  tất cả  theo   của Phượng Tiêu bùi tai khiến  cảm thấy lòng nở hoa. Y hẹn địa điểm gặp  ở nhà hàng  cũng là nghĩ Phượng Tiêu  ăn cơm, bây giờ xem  suy nghĩ  cực kỳ chính xác.
 
Người phụ trách nhà hàng thuận thế dẫn họ đến phòng riêng  giữ  .
 
Điều kiện trong phòng riêng  cần  , vô cùng yên tĩnh vô cùng ưu nhã vô cùng thoải mái.
 
Cố Lâm tĩnh đưa menu cho Phượng Tiêu, Phượng Tiêu lắc đầu từ chối: “  kén ăn.” Hắn  lời  là thật lòng, tay nghề sư phụ  xoàng thôi, những năm qua   nuôi gì cũng ăn .
 
Cố Lâm Tĩnh  xong bèn đoán sở thích của Phượng Tiêu gọi một vài món nổi tiếng của nhà hàng. Sau khi  phụ trách dẫn theo nhân viên phục vụ rời , trong phòng riêng chỉ còn  hai  họ, Cố Lâm Tĩnh : “  Sở tổng  Phượng đại sư   việc ở chỗ   nữa?”
 
Phượng Tiêu chầm chậm nhướng mày vì lời  đó, bên    rời  bên  Cố Lâm Tĩnh   . Nếu   Cố Lâm Tĩnh lỡ lời,  là y  việc   thản nhiên.
 
Nhà họ Cố và Sở Đại bây giờ là lợi ích chung,  rời khỏi chỗ Sở Đại,  chừng  nhân viên của Cố thị hỏi một câu như , việc  cũng   bí mật gì.
 
Còn nữa Phượng Tiêu cho rằng,      gì đáng giá để Cố Lâm Tĩnh đặc biệt quan tâm, cần  chằm chằm động tĩnh của .
 
Phượng Tiêu lười truy cứu những chuyện ,  khẽ mỉm : “  hỏng ngọc thạch của Cố tổng, cho dù Cố tổng  để ý,  cũng  nghĩ cách đền cho Cố tổng một cái.”
 
Cố Lâm Tĩnh khẽ nhíu mày: “Phượng đại sư đừng gọi  là Cố tổng,   tự nhiên, gọi tên  là .”
 
Phượng Tiêu  qua  : “Vậy Cố tổng cũng gọi thẳng tên .”