“Phượng Tiêu.” Cố Lâm Tĩnh  lắng  sửa miệng ngay tại chỗ, giọng  của y  nhẹ  mang theo run rẩy,    mấy phần hoài niệm trong đó    .
 
Phượng Tiêu: “. . .”
 
Hắn  về phía Cố Lâm Tĩnh đang  ôn hòa với , cứ cảm thấy y cố ý mở miệng gọi một tiếng Phượng đại sư, là để gọi tên .
 
Có điều  nhanh chóng phủ nhận suy đoán  ở trong lòng, Cố Lâm Tĩnh cũng  đến mức nhàm chán như  chứ.
 
Thấy Phượng Tiêu cũng  lập tức gọi tên , trong lòng Cố Lâm Tĩnh  thất vọng. Giọng Phượng Tiêu  êm tai, giọng  mặc dù mang theo xa cách và lạnh nhạt trời sinh, nhưng âm thanh thật sự giống như trong sách miêu tả, như đá ướp trong suối nước, thanh thúy êm tai.
 
Y    cảm giác   tên  từ trong miệng Phượng Tiêu như thế nào, cũng may sự ngã lòng  cũng chỉ là một giây lát, Cố Lâm Tĩnh thầm nghĩ, cuộc sống   còn  dài, sớm muộn gì y cũng  thể   Phượng Tiêu gọi tên y.
 
 , Cố Lâm Tĩnh tự tin như thế.
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
 
*
 
Nhà hàng mà Cố Lâm Tĩnh đặt, hương vị của đồ ăn bên trong đương nhiên  nhất. Sau khi món ăn  đưa lên, Cố Lâm Tĩnh bảo nhân viên phục vụ lui  hết, y tự giới thiệu món ăn cho Phượng Tiêu.
 
Đồ ăn của nhà hàng  luôn là tinh xảo  đẽ lượng  nhiều, cũng may Cố Lâm Tĩnh gọi đa dạng, lượng nhỏ, bọn họ cũng  thể ăn no.
 
Phượng Tiêu tự nhận   là  coi trọng ham  ăn uống, thái độ của  đối xử với sự vật giống như thái độ của  đối xử với  đời, nhưng bây giờ  cảm thấy mùi vị bữa cơm trưa  thật sự  ngon. Trong lúc ăn cơm, Cố Lâm Tĩnh nhận  tính tình và tướng mạo của Phượng Tiêu đều mãnh liệt,  gì cũng sẽ  che giấu. Thích món nào thì ăn nhiều,  thích sẽ để sang bên cạnh, sẽ  bấm bụng chịu cũng  tạm chấp nhận.
 
Khẩu vị của Phượng Tiêu thật   dễ nhớ, cho  ăn những món  mùi vị ngon nhất là , thích điểm tâm ngọt, uống . Dáng vẻ nâng chén  lên nhấp nhẹ, giống như một quý công tử từ cổ đại  tới, vô cùng tao nhã cao quý.
 
Cố Lâm Tĩnh  ,  khó tưởng tượng tính tình sẽ  bấm bụng chịu như   ngoan ngoãn chuyển gạch ở công trường.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-su-khong-lam-huyen-hoc/chuong-13.html.]
Lời  Cố Lâm Tĩnh cũng  hỏi , trong lòng y  rõ ràng bây giờ  và Phượng Tiêu cũng  , ở thời điểm  hỏi quá nhiều đối với   bất lợi.
 
Có một  việc  chậm rãi chờ đợi, đợi đến mức độ nhất định mới  thu hoạch.
 
Phượng Tiêu buông chén  nhỏ xuống,  đó  ngẩng đầu  về phía Cố Lâm Tĩnh vẫn luôn  động đũa cũng  uống  chỉ  chằm chằm  , mở miệng : “Cố Lâm Tĩnh,  ăn xong ?”
 
Cố Lâm Tĩnh   như thế lấy  tinh thần, y   tên  từ miệng Phượng Tiêu,   hơn trong tưởng tượng. Mặc dù gọi cả họ cả tên  vẻ quan hệ hai   bình thường, nhưng điều  vẫn khiến y cảm thấy vui vẻ.
 
Tâm trạng khoái trá biểu hiện  mặt, dung mạo Cố Lâm Tĩnh thật tình  lên còn tinh xảo  đẽ hơn những minh tinh  gọi là mỹ nhan thời thịnh , đôi mắt y sáng lên, ý  kéo dài che  tất cả màu sắc bên trong: “Ăn xong .”
 
Phượng Tiêu  y : “Đã , chuyện   trong điện thoại, bây giờ  thể  cụ thể ?”
 
Hắn  tướng mạo Cố Lâm Tĩnh, cũng    nguyên do tới. Hắn   đạo hạnh của  cạn  là bản  Cố Lâm Tĩnh   vấn đề, nhưng cho dù là phương diện nào, Cố Lâm Tĩnh cũng  gặp  chuyện gì nguy hiểm mới đúng. Cho nên Cố Lâm Tĩnh  bảo  giúp, chắc   vì bản , mà là  bên cạnh.
 
Sở Đại từng nhắc đến  phận của Cố Lâm Tĩnh  mặt , giọng   kính  sợ.
 
Chắc hẳn   thể để Cố Lâm Tĩnh mở miệng, quan hệ với y chắc chắn cũng   bình thường. Chuyện kiểu , giải quyết sớm cũng , cũng  xứng với phần tiền cơm  mới .
 
Sự chủ động của Phượng Tiêu khiến trong lòng Cố Lâm Tĩnh  buồn bực,   y cùng lắm là tìm cái cớ gặp Phượng Tiêu thôi,  ngờ Phượng Tiêu sẽ để trong lòng như .
 
Cũng may chuyện  xác thực  kỳ lạ, Cố Lâm Tĩnh  mở miệng khi Phượng Tiêu nhíu mày  về phía y.
 
Chuyện   liên quan đến em họ Cố Quân Dịch của y, Cố Quân Dịch là con trai của chú y.
 
Cậu em họ  của y từ nhỏ    hứng thú với sản nghiệp nhà họ Cố,  thích biểu diễn,  khi thành niên thực sự mang theo áp lực từ cha
 
 chạy đến ngành giải trí  minh tinh.