Sau khi Phượng Tiêu  xong, Cố Lâm Tĩnh nhanh chóng nhận  điểm , y lập tức điều chỉnh  dòng suy nghĩ của , khi ngước mắt  nữa  về phía Phượng Tiêu mang theo mấy phần ý : “Có lẽ trong lòng  cảm thấy  là cao nhân ẩn sĩ, mà  là một phàm trần tục tử, hai 
 
chúng  cách quá xa, cho nên  tự chủ  trong lòng kính sợ,  chuyện cũng cẩn thận hơn.”
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
 
Lời  của y nửa phần tự giễu nửa phần thật lòng, thật lòng là y  trở thành bạn bè với Phượng Tiêu,  hiểu Phượng Tiêu hơn, nhưng hình như họ  ở cùng một thế giới, nguyên nhân tự giễu y cũng   rõ .
 
Chỉ mơ hồ  chút cảm giác như , hình như ở nơi y  , bởi vì vấn đề  phận của Phượng Tiêu,  gì đó từng ngăn cản quan hệ của họ. Phượng Tiêu   thích Cố Lâm Tĩnh  dáng vẻ cô đơn như bây giờ,  cảm thấy Cố Lâm Tĩnh nên tiêu sái tùy ý, y sẽ   cảm xúc mất mát buồn vô cớ như .
 
Thế là  thản nhiên : “   cao nhân gì,  cũng   phàm trần tục tử.”
 
Cố Lâm Tĩnh chỉ thuận miệng dùng ngôn ngữ để che giấu cảm xúc cẩn thận của ,  ngờ Phượng Tiêu sẽ nghiêm túc đáp lời y như . Không thể phủ nhận là,   như thế, tâm trạng của y lập tức  hơn nhiều . Ý  trong mắt y sâu hơn, giơ tay với Phượng Tiêu: “Mời.”
 
Sau khi Cố Lâm Tĩnh là Phượng Tiêu   nhà, bác Vương quản gia mặt  biểu cảm  ở cửa. Mới đầu ông kinh ngạc về  phận của Phượng Tiêu,  ngờ   còn trẻ  mà là  trong Huyền môn, còn   Cố Lâm Tĩnh tôn sùng.
 
 bác Vương cảm thấy  đợi ông  khỏi sự kinh ngạc , ông  thấy  chủ   e ngại của nhà họ đang dùng ngôn ngữ tranh chủ lòng thông cảm của một .
 
Bác Vương  Cố Lâm Tĩnh lớn lên, đương nhiên hiểu rõ sự lạnh lùng ẩn  vẻ ngoài ôn hòa của y. Bề ngoài Cố Lâm Tĩnh đối với ai cũng là ôn hòa mỉm , nhưng tim y lạnh, trong xương thậm chí mang theo  lạnh. Trong lòng bác Vương, dáng vẻ hiện tại của Cố Lâm Tĩnh, chính là đang  nũng với một  khác.
 
Cái   chỉ dùng từ kinh ngạc là  thể miêu tả, quả thực khiến  hoảng sợ.
 
Trong phòng sách của ông nội Cố bây giờ đầy  , ngoài Cố Quân Dịch dán chặt bên ông nội Cố, Cố Nhiên và vợ Vinh Trân. Còn  hai , một  trong đó tóc bạc mặt hồng hào, mắt lộ ánh sáng, chỉ  mặt của ông    đây là một vị cao nhân đắc đạo.
 
Người bên cạnh cao nhân đắc đạo   trẻ, tướng mạo   giản dị,  thấy Cố Lâm Tĩnh và Phượng Tiêu,  mặt    đầy kinh ngạc
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-su-khong-lam-huyen-hoc/chuong-17.html.]
và ghen tị, là một nhân loại biểu cảm và nội tâm đều phong phú.
 
Nhìn thấy  tóc bạc mặt hồng hào , trong mắt Cố Lâm Tĩnh dâng lên lạnh lẽo. Người  tên Đạo Thanh, tục xưng là Đạo Thanh đại sư,  chút bản lĩnh, trong mắt  dụi   hạt cát[1], đối xử với quỷ quái đều là thủ đoạn như sấm chớp  từng nể tình.
 
vô cùng khắt khe rõ ràng với nguyên tắc mà điểm mấu chốt   vi phạm và sai lầm mảy may 
Cũng là ông  lúc  còn cảm thán Cố Lâm Tĩnh sẽ hút vận may của  khác, khiến mấy năm nay Cố Lâm Tĩnh  hề chào đón ông . Người trẻ tuổi bên cạnh Đạo Thanh là đồ  ông , tên Trịnh Quân, là trẻ mồ côi, từ nhỏ  Đạo Thanh nuôi lớn, vẫn luôn theo Đạo Thanh học nghệ.
 
Đạo Thanh cũng  nổi tiếng ở Vân Châu, nhà bình thường cũng  mời  ông   mặt. Tính tình ông nội Cố cứng rắn,   ngay thẳng, thái độ đối  đối  đoan chính,  thêm phúc phận nhà họ Cố vững chắc,  trong Huyền môn  dám tùy tiện trêu chọc.
 
 quan hệ của nhà họ Cố và Đạo Thanh cũng  ,  qua  với , nhà họ Cố  tòa nhà nào  mở, cũng sẽ mời những   đến xem phong thủy.
 
Những năm  Cố Lâm Tĩnh gặp khá nhiều Thiên sư,  bản lĩnh hoặc   bản lĩnh, nhà họ Cố đều đối xử hòa nhã.
 
   Cố Lâm Tĩnh gặp  Đạo Thanh  bao giờ cho ông  vẻ mặt vui, bây giờ y lớn ,  trở nên  chào đón ai thì nụ   mặt càng ôn hòa.
 
Phượng Tiêu   Cố Lâm Tĩnh và    ngọn nguồn gì, nhưng   thể cảm nhận   lạnh   Cố Lâm Tĩnh.
 
Đạo Thanh vốn định chào hỏi Cố Lâm Tĩnh, nhưng ông    Cố Lâm Tĩnh, vẻ mặt trở nên lạnh lẽo,  về phía Cố Lâm tĩnh,  bắt y . Tốc độ của ông   nhanh, chí ít  bình thường  sánh .
 
Trước khi tay Đạo Thanh đụng  Cố Lâm Tĩnh,   Phượng Tiêu túm . Tất cả   kể cả Trịnh Quân cũng  thu hút bởi bàn tay tới lui của Phượng Tiêu và Đạo Thanh, cũng  ai chú ý đến khí đen   Cố Lâm Tĩnh lóe lên một cái  biến mất.
 
Lúc khí đen xuất hiện, mắt Cố Lâm Tĩnh cũng đỏ lên,  qua vô cùng ma mị, đó vốn   vẻ mặt một  bình thường nên .
 
Phượng Tiêu híp mắt đẩy  ,  bảo vệ Cố Lâm Tĩnh  lưng   về phía Đạo Thanh giọng lạnh lùng : “Ông   gì?”