Phượng Tiêu đoán    chuyện, duy nhất  ngờ tới đó là điện thoại  hết pin, nhưng cũng may    hứng thú với trò giải trí  điện thoại, điện thoại   tác dụng gì,   pin  cũng  để ý.
 
Sau khi   đường sắt cao tốc,  xung quanh đều đang chơi điện thoại, Phượng Tiêu cất điện thoại hết pin, bắt đầu  ở đó nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong lòng  thật  vẫn  do dự, lúc sắp     một tiếng với Cố Lâm Tĩnh.
 
Nói  cũng   ,  và Cố Lâm Tĩnh quen   tính là , xem như bạn bè bình thường,  rời  một chuyến sẽ  một tiếng với  , quan hệ  vẻ như quá  mật.
 
Mấu chốt nhất là,  thời gian  ngủ , Cố Lâm Tĩnh vẫn luôn trông coi ,     sự mệt mỏi trong mắt Cố Lâm Tĩnh, cho nên lúc ăn cơm xong   kiếm cớ rời , để Cố Lâm Tĩnh nghỉ ngơi sớm hơn. 
 
Tính toán thời gian, bây giờ chắc hẳn   đang nghỉ ngơi,   tiện  phiền.
 
Phượng Tiêu yên lặng thôi,  đường sắt cao tốc từ Vân Châu đến Kinh Châu mất ba tiếng rưỡi, thời gian  dài  ngắn, đúng lúc  thể chịu . Đợi đến nơi,   gọi điện thoại cho Cố Lâm Tĩnh  tình huống. 
 
Vả  cho dù bây giờ   gọi điện thoại, điện thoại cũng   pin. 
 
Phượng Tiêu tìm cho  cái cớ vô cùng  mỹ, nếu  nghĩ , sẽ phát hiện  quá mức để ý với Cố Lâm Tĩnh. Trước  xem như sư phụ  xuống núi mấy ngày mấy tháng,  cũng  nghĩ đến việc liên lạc với sư phụ.
 
Bây giờ đối với Cố Lâm Tĩnh, chuyện một cú điện thoại,   do dư  xoắn xuýt, cuối cùng còn tìm cớ, tuyệt đối  giống  lạnh tình lạnh tâm. 
 
Phượng Tiêu suy nghĩ  nhiều, nhưng  điểm  đúng, Cố Lâm Tĩnh  hề  ngủ.
 
Không   buồn ngủ, mà là   ngủ. 
 
Y  ngủ, cũng  xử lý văn kiện cần ký tên chất đống như núi, y đang nghĩ đến Phượng Tiêu, nghĩ đến một  đột nhiên xuất hiện khiến y cảm thấy quen thuộc  xa lạ.
 
Không  qua bao lâu,  lẽ một tiếng  lẽ là hai tiếng, ông nội Cố gọi điện thoại cho y,  Cố Quân Dịch    ngành giải trí, bảo y giúp đỡ chăm sóc. Có mặt mũi của nhà họ Cố ở đó,   nhất định Cố Quân Dịch  thể thành công trong ngành giải trí. Chí ít  xuất hiện  là nam  một.
 
Tình cảm của Cố Lâm Tĩnh đối với Cố Quân Dịch bình thường, nhưng ông nội Cố dặn dò y vẫn nhớ trong lòng.
 
Sau khi y cúp điện thoại của ông nội Cố, nhận  cuộc gọi của cha Cố Trác, Cố Trác và vợ Vân Uyển đang nghỉ phép ở nước ngoài,  điều ông nhận  điện thoại của Cố Nhiên, chuyện xảy  trong nhà đương nhiên họ cũng  rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-su-khong-lam-huyen-hoc/chuong-32.html.]
 
Chắc chắn , Cố Nhiên gọi điện thoại cho Cố Trác dám chắc sẽ  khen ngợi Cố Lâm Tĩnh, ông  đang oán trách Cố Lâm Tĩnh cổ vũ Cố Quân Dịch dây dưa  rõ với một con quỷ,  khiến  đoạn tử tuyệt tôn.
 
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Ở đây rõ ràng   chuyện gì của Cố Lâm Tĩnh, nhưng Cố Nhiên cảm thấy đều là  của y.
 
Cố Trác gọi cuộc điện thoại  là để  cho Cố Lâm Tĩnh, đừng để ý Cố Nhiên  gì, chỉ cần  trái với lương tâm, y  gì cũng . Đối với lời , Cố Lâm Tĩnh đáp một tiếng tỏ ý   , Cố Trác  hỏi tình huống gần đây của y, lúc  mới cúp điện thoại.
 
Họ đều  cuộc  chuyện   cố sức, nhưng cũng  chọc thủng lớp giấy .
 
Cố Lâm Tĩnh cúp điện thoại  đó tắm rửa trong phòng, lúc lau tóc, nghĩ đến lời dặn dò của ông nội Cố, y quyết định gọi điện thoại cho Phượng Tiêu. 
 
Phượng Tiêu là đại sư, phương hướng phát triển của Cố Quân Dịch trong ngành giải trí tìm  chỉ rõ một chút  còn gì  hơn.
 
Cố Lâm Tĩnh gọi cuộc điện thoại  như chuyện đương nhiên, vốn  nghĩ đến chuyện Cố Quân Dịch phát triển y  hỏi tính là lý lẽ gì.
 
Tất nhiên Cố Lâm Tĩnh  gọi  cuộc điện thoại ,  âm thanh máy móc bên trong, y nhíu mày. Mặt Cố Lâm Tĩnh  biểu cảm cầm điện thoại đợi năm phút, lúc gọi  nữa, vẫn là âm thanh giống .
 
Lau khô tóc,  quần áo xong, tùy ý phê hai văn kiện, khi  một  nữa  gọi , Cố Lâm Tĩnh  lên  khỏi phòng.
 
Y  Phượng Tiêu là ai, theo lý thuyết  nên lo lắng, nhưng y vẫn  tự  xác nhận vấn đề an  của Phượng Tiêu.
 
Đến  cửa phòng Phượng Tiêu, trái tim Cố Lâm Tĩnh lập tức trĩu nặng, bên trong  nhân viên phục vụ đang dọn dẹp phòng.
 
Vẻ hiền hòa  mặt Cố Lâm Tĩnh  duy trì  nữa, y tiến lên phía  : “Người ở đây  ?”
 
Nhân viên phục vụ   giọng  giật nảy , thấy là Cố Lâm Tĩnh, càng hoảng hốt kinh khủng, cô nuốt nước miếng một cái : “Người…  ở đây  trả phòng .”
 
Đương nhiên Cố Lâm Tĩnh    trả phòng, nhân viên phục vụ mới  thể dọn dẹp, nhưng thật sự   y vẫn  phần  tin. Có     đúng chỗ nào, Phượng Tiêu mới giữ im lặng trả phòng rời . 
 
Hắn ghét  đến ?