Cố Lâm Tĩnh cũng  để ý tới  , mà  về phía Liễu Tinh Tinh : “Anh  trả phòng là cô xử lý?”
 
Liễu Tinh Tinh cũng  ngờ   thấy y nhanh như , trong lòng  căng thẳng. Nghe lời  cô vội vàng gật đầu. Khi  thấy biểu cảm bình tĩnh  bão táp  gương mặt Cố Lâm Tĩnh, ma xui quỷ khiến cô  một câu: “Anh  ,     sẽ còn  ở trong khách sạn của chúng .”
 
Cố Lâm Tĩnh nhướng mày,   còn tới,  thì chứng minh   biến mất  thấy, nhưng nếu đây là một câu  khách sáo  bình thường thì ?
 
Nghĩ tới đây, sắc mặt Cố Lâm Tĩnh tệ hơn. 
 
 lúc , điện thoại của y đổ chuông, Cố Lâm Tĩnh tùy ý liếc  một cái, lúc  thấy dãy  phía , y chớp chớp mắt.
 
Trong nháy mắt điện thoại kết nối, giọng  Phượng Tiêu từ bên trong truyền đến,  : “Cố Lâm Tĩnh, là .”
 
Cố Lâm Tĩnh đáp một tiếng, Phương Tiêu kể  trong điện thoại chuyện  lâm thời đến Kinh Châu,  đó  khẽ : “ lên đường sắt cao tốc mới phát hiện điện thoại hết pin,   thấy  gọi cho  mấy cuộc điện thoại,  chuyện gì ?”
 
“Không  chuyện gì.” Cố Lâm Tĩnh khẽ : “ chỉ  hỏi xem gần đây   sắp xếp gì ?”
 
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
“Vậy đợi  về  hãy .” Phượng Tiêu đáp. 
 
Cố Lâm Tĩnh đồng ý, nhưng  khi cúp điện thoại, y do dự một lát vẫn mở miệng : “ còn cho rằng    xúc phạm  ở ,   từ mà biệt.”
 
“Sao  thể.” Giọng Phượng Tiêu mang theo kinh ngạc, “Vân Châu    sẽ  rời , khách sạn của  ở  thoải mái, hôm nay lễ tân còn   hoạt động, cho  chiết khấu của nhân viên nội bộ, đợi  về còn  ở tiếp đấy.”
 
Lúc  Cố Lâm Tĩnh mới   yên tâm, y : “Vậy đợi  về  cho  một tiếng,  đến đón .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-su-khong-lam-huyen-hoc/chuong-34.html.]
 
Phượng Tiêu đồng ý. 
 
Cố Lâm Tĩnh cất điện thoại  về phía Liễu Tinh Tinh: “Là cô chiết khấu cho  ?”
 
Liễu Tinh Tinh gật đầu, Cố Lâm Tĩnh : “Cô trái với quy tắc, dựa theo quy định  trừ  tiền thưởng tháng đó.  cô  việc cũng  chu đáo,    quản lý ở đây, căn phòng  việc   , cho cô dùng.” 
 
Liễu Tinh Tinh vốn cho rằng sẽ hỏng việc,  ngờ chuyện  biến thành như , hết sức vui mừng.
 
Đổi  là quản lý Trương vẻ mặt táo bón,   : “Cố… Cố tổng, cô   quản lý,  còn ”?
 
Cố Lâm Tĩnh nhướng mày, ôn hòa  : “Cô   quản lý  lập tức bàn giao công việc  đến  lễ tân ,      bảo kê ở Cố thị , nếu bất mãn với chức vị,  thì tìm  bảo kê điều động chức vị cho .”
 
Quản lý Trương    nước mắt,   nào dám,   việc  do Cố Lâm Tĩnh quyết định, ai dám  mặt   .
 
Sau khi Cố Lâm Tĩnh rời , Liễu Tinh Tinh yếu ớt  với quản lý Trương: “Bây giờ quầy lễ tân   ai,  còn  mau  trông. Nếu Cố tổng phát hiện  lười biếng,  chẳng ai bảo kê   .”
 
Quản lý Trương  Liễu Tinh Tinh, chỉ cảm thấy cô tiểu nhân đắc chí vô cùng. 
 
Cố Lâm Tĩnh  về phòng , chuyện đầu tiên là gọi điện thoại cho thư ký  theo,  khi lặp  lặp  xác nhận    lịch trình đến Kinh Châu, mặt y  biểu cảm  một tiếng.
 
Cố Lâm Tĩnh ném điện thoại lên sofa,  màn hình điện thoại tối , y đột nhiên  một tiếng, thầm nghĩ,    đây, đối với Phượng Tiêu, y giống như thằng nhóc  đầu  yêu  TV,  việc cũng nôn nóng. 
 
 bọn họ rõ ràng mới  quen ,  một  việc còn nhiều thời gian.