Mấy ngày qua Văn An  bao giờ ngủ thoải mái như thế,  khi tỉnh dậy cô  cảm thấy chuyện   liên quan đến Hà Lệ. Trên  Hà Lệ  lẽ  bảo bối gì đó, cho nên  thể trấn áp chuyện lạ trong nhà họ.
 
Nếu chuyện   chút hy vọng nào, Văn An cũng sẽ  nghĩ , nhưng bây giờ cô   tra tấn đến mức suy nhược tinh thần,  cũng  yếu. Vì  cân nhắc nhiều , cô vẫn gọi điện cho Hà Lệ.
 
Sau khi kể một mạch tình huống nhà  xong, Hà Lệ  tính cách Phượng Tiêu  quái lạ, cô gọi điện  hỏi xem    thể tới Kinh Châu , nếu  thể tới, các cô  thể đến Vân Châu.
 
Đương nhiên Văn An đồng ý,  là  chuyện như bây giờ. 
 
Văn An  xong lén lút liếc  Phượng Tiêu một cái, vẻ mặt Phượng Tiêu bình tĩnh,  hề  phản ứng với những gì cô .
 
Người thế     dọa thì là  bản lĩnh thật sự. 
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
 
Thang máy nhanh chóng đến tầng tám, Hà Lệ và Văn An   ngoài , lúc Phượng Tiêu   tỉnh bơ dịch nửa  , tránh  một ông cụ mặt mũi hiền lành  mặt  ai  thấy.
 
Dáng vẻ hiện tại của ông cụ là màu  mờ, ánh mắt ông  Văn An yêu thương, vẻ mặt lo lắng. Ông cụ trong thang máy thấy Phượng Tiêu cất bước rời , ông cảm nhận  nguy hiểm   Phượng Tiêu, lưỡng lự một lát  thở dài, cuối cùng vẫn chậm rãi  theo.
 
Đến cửa nhà, Văn An mở cửa, mời Hà Lệ và Phượng Tiêu  . Bởi vì gần đây chuyện trong nhà nhiều, họ cũng   tâm trạng dọn dẹp, trong nhà  vẻ khá bừa bộn.
 
Cha Văn  Văn đang  gạt nước mắt trong phòng khách, cùng ở phòng khách còn  một  trai mặt mũi bình thường đang  chuyện với họ, dáng vẻ dịu dàng    là đang an ủi .
 
  từ mặt mũi,   và Văn An là hai thế giới. Một   bình thường, một  cực kỳ xinh . Lại thêm  trai ăn mặt  chú trọng, tổ hợp    đường cái, chắc chắn sẽ   cảm thấy Văn An thích tiền tài của  trai.
 
Chàng trai   thấy Phượng Tiêu  ngẩn , vội vàng  lên  đến  mặt Văn An , “An An, đây là…”
 
Văn An nở nụ  nhạt với  , : “Đây là Phượng đại sư Hà Lệ giúp em mời đến.”
 
Cha Văn  Văn  nhạy cảm với hai chữ đại sư, nhưng khi  thấy Phượng Tiêu, hai  chỉ cảm thấy  giống như một vầng trăng sáng,  chói mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-su-khong-lam-huyen-hoc/chuong-39.html.]
 
Cha Văn  Văn  lên : “Phượng đại sư đúng , mời .” Phượng Tiêu cũng  khách sáo, gật đầu  đó   ghế sofa đơn ở phòng khách.
 
Cha Văn  Văn An, : “An An,   Tiểu Hạ đang , nếu thật sự  , con  lên núi ở một thời gian ngắn, công việc thì từ chức , đợi thêm một  thời gian, chúng   tìm việc khác.”
 
Gia đình ông  thiếu tiền, dù Văn An    mấy năm cũng  thể sống thoải mái.
 
Tiểu Hạ, tên là Hạ Minh, là bạn trai Văn An,   như thế vội vàng cầm tay Văn An chân thành : “An An,  lên núi ở cùng em một thời gian
 
ngắn, như  bác trai bác gái cũng yên tâm.” 
 
Ý tứ  gần  xa của họ tuyệt nhiên  tin Phượng Tiêu  thể xử lý chuyện , cũng may nể tình sắc  cha Văn  Văn  lộ vẻ mặt cho Phượng Tiêu .
 
Văn An  xong  Hà Lệ   Phượng Tiêu, cuối cùng vẻ mặt cô thành khẩn : “Phượng đại sư,   thể cho  gặp ông nội ,   ông thương , nếu  thể,   gặp ông một .”
 
Văn An nghĩ, nếu chuyện lạ trong nhà thật sự  liên quan đến ông nội cô,  cô  gặp ông một . Về phần gặp   thế nào, đến lúc đó  . 
 
Phượng Tiêu  về phía ông cụ  lưng Văn An,  gương mặt khẩn cầu của ông,  chậm rãi nhướng lông mày hẹp dài : “Việc   vội.” 
 
Sau đó ánh mắt Phượng Tiêu rơi  vai trái của bạn trai Văn An,  khẽ mỉm  : “Anh    gần đây bả vai  khó chịu .”
 
Hạ Minh  ngờ Phượng Tiêu sẽ  chuyện với  ,  ngẩn   đó vội : “ , nhất là bả vai trái ngày nào cũng đau dữ dội.” Nói đến đây,    hổ  một tiếng: “Đây đều là bệnh vặt do  việc thời gian dài để , An An cũng , cô  đau lòng suốt.”
 
Văn An nắm c.h.ặ.t t.a.y  ,  với Hạ Minh một cái. 
 
Phượng Tiêu cũng  theo, biểu cảm  hờ hững,  gật đầu hời hợt : “Vậy cũng đúng,  bả vai khiêng hai  cả ngày lẫn đêm,  thể  nặng ?”
 
Đám   phần mê man vì lời  , họ chẳng hiểu Phượng Tiêu đang  gì.