Ba  nhà họ Văn  thấy,  mặt  áy náy, lời  của Phượng Tiêu điểm đến là dừng họ vẫn hiểu. Nếu   ông nội Văn, nhà họ sợ rằng sớm   yên .
 
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Nghĩ đến hiểu lầm ông nội, Văn An chỉ cảm thấy mắt căng , n.g.ự.c cũng khó thở, trái tim như  một đôi tay vô hình tóm , bất tri bất giác  chảy nước mắt.
 
Phượng Tiêu liếc  họ một cái, yên lặng rời . Hắn cũng  lo lắng chuyện tiền bạc, Hà Lệ  tài khoản của , đợi  khi tâm trạng  nhà họ Văn bình tĩnh , tiền  chạy  thoát .
 
Lúc Phượng Tiêu rời khỏi nhà họ Văn, điện thoại cha Văn vang lên, là bệnh viện gọi điện tới,  ông nội Văn   .
 
Trong nhà lập tức vang lên tiếng .
 
Phượng Tiêu  thang máy,   mặt  trong gương thang máy,  đột nhiên nghĩ đến sư phụ Quan Trần,   gặp ông một ,  luôn cảm thấy Quan Trần   nhiều chuyện,   hỏi ông.
 
 suy nghĩ , xem như Quan Trần còn sống,  cũng     hỏi gì. Những gì Âm    là thật  giả cũng  ai , cho dù là thật, cũng  thể chắc chắn là .
 
Cho dù là , những chuyện cũ     quên .
 
------oOo------
Sau khi rời khỏi nhà họ Văn, Phượng Tiêu chậm rãi  trong khu vực Kinh Châu. Lúc  trời  tối, đèn  đường sáng lên, bóng của   đèn đường chiếu rọi dài   từ từ ngắn .
 
Phượng Tiêu  nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy đêm nay trôi qua vô cùng chậm. Những chuyện Âm  , thật     trải nghiệm gì. Cả năm  ở  núi, cho dù sư phụ  từng  gì, nhưng Phượng Tiêu ,  là    tình cảm.
 
Vạn sự vạn vật, yêu ma quỷ quái trong mắt  đều là một vẻ.
 
Trong lòng  thiện ý sẽ sống,  ác sẽ chết. Cho nên  mà Âm  , vì một chút hồn phách dùng nguyên thần của  chống cự với lôi kiếp, tình cảm như ,   từng thấy cũng   cách nào trải nghiệm.  cảnh tượng như  khiến lòng   thoải mái, nhưng cụ thể là  thoải mái như nào,      .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-su-khong-lam-huyen-hoc/chuong-45.html.]
 
Phượng Tiêu  mấy phút  đường phố  , chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Hắn trực giác là Cố Lâm Tĩnh gọi tới,  lấy điện thoại  liếc , thật sự là dãy  của Cố Lâm Tĩnh.
 
Phượng Tiêu nhấn nút kết nối, giọng    của Cố Lâm Tĩnh lập tức truyền đến: “Bây giờ   bận ,    phiền  ?” Giọng  của Cố Lâm Tĩnh  , trong đó còn mang theo cẩn thận từng li từng tí sợ  Phượng Tiêu mất hứng.
 
Rõ ràng là cảm xúc  nổi bật, Phượng Tiêu   thể cảm nhận . Rõ ràng hai  vẫn là  lạ, đối thoại  giống như bạn bè quen   lâu.
 
Rất mới lạ, nhưng   ghét.
 
Mấy giây Phượng Tiêu im lặng , giọng  của Cố Lâm Tĩnh trong lúc lơ đãng nặng  một chút, y : “Nếu  đang bận  cúp …” “Không, chuyện  xử lý xong .” Phượng Tiêu bình tĩnh : “Cho nên  cũng  quấy rầy .”
 
“Vậy là  .” Trong điện thoại Cố Lâm Tĩnh  một cái,  tự nhiên thuận miệng : “Vậy lúc nào thì  về,   đón .”
 
Phượng Tiêu im lặng,   bầu trời đêm ở Kinh Châu,  đó : “Được,  phiền  .”
 
Cố Lâm Tĩnh bình thản : “Không phiền, nên  thôi.”
 
Cúp điện thoại, Cố Lâm Tĩnh ở Vân Châu  màn hình điện thoại tối đen giữa mặt mày hiện lên nụ  dịu dàng. Sau đó y vội vàng gọi điện cho thư ký của , hủy bỏ lịch trình đến Kinh Châu  ngày mai.
 
Thư ký Lâm nhận  điện thoại của Cố Lâm Tĩnh im lặng hồi lâu, trong lòng thầm  vài tiếng đừng kỳ thị kẻ  tiền, bởi vì   tiền  điên lên   chuyện  bình thường như cô  thể nghĩ đến,  đó cô tỉnh táo tỏ vẻ   , sẽ sắp xếp  lịch trình mới  nữa.
 
Có trời mới  các cô   gì để Cố Lâm Tĩnh  thể tự nhiên dành thời gian đến Kinh Châu, bây giờ hết thảy thành công cốc.
 
 cũng may Cố Lâm Tĩnh   sếp tổng keo kiệt,  hứa hẹn cuối tháng chỗ thư ký mỗi  sẽ  tiền thưởng. Nghĩ tới đây, thư ký Lâm đột nhiên cảm thấy chỉ cần tiền  túi, Cố Lâm Tĩnh đưa  yêu cầu như thế nào, cô cũng tràn đầy năng lượng.