Lần  Phượng Tiêu  máy bay về Vân Châu, bản   cũng  thích máy bay, nhưng vé xe hết . Hắn nghĩ nếu  hứa với Cố Lâm Tĩnh cũng  tiện nuốt lời, nên trực tiếp trở về.
 
Đi máy bay từ Kinh Châu đến Vân Châu cũng chỉ hơn một tiếng đồng hồ. Phượng Tiêu xuống máy bay  đó gọi điện cho Cố Lâm Tĩnh, Cố Lâm Tĩnh  y đang đợi ở lối .
 
Phượng Tiêu đáp một tiếng,  về phía lối . Xung quanh đều là   đường tới tới lui lui cảnh tượng vội vàng,    nhanh  chậm. Mặt mũi  vô cùng , đương nhiên hấp dẫn đủ loại ánh , nhưng  lẽ là khí thế xa cách  ,  ai dám trực tiếp  lên phía  bắt chuyện với .
 
Đương nhiên,  thiếu  bàn tán xì xào  lưng.
 
Cố Lâm Tĩnh cũng    bao giờ  đón , nhưng   cảm thấy  khác biệt, tim đập  nhanh.
 
Y thẳng   chằm chằm đám ,  để ý tầm mắt xung quanh. Khi  thấy Phượng Tiêu theo đám   , mắt y bỗng mở to hơn, bên trong  tự chủ mang theo ấm áp.
 
Cố Lâm Tĩnh lẳng lặng  ở đó, khi ánh mắt Phượng Tiêu cuối cùng đối diện với y, y chỉ cảm thấy  mắt  một chùm sáng, chiếu sáng thế giới của y.
 
------oOo------
Cố Lâm Tĩnh  bao giờ  cảm giác như , y rõ ràng chỉ  quen  Phượng Tiêu, nhưng ánh mắt y  tự chủ  đuổi theo bóng dáng Phượng Tiêu,  tiếp xúc gần hơn với .
 
Y  giữ Phượng Tiêu ở bên cạnh, một tấc cũng  rời,    thể  thấy bất cứ lúc nào, y  giữ ánh sáng chói mắt  trong lòng bàn tay, để ánh sáng  chỉ thuộc về .
 
Biết rõ  nên, nhưng Cố Lâm Tĩnh   khống chế nổi bản  nghĩ như . Trước  y cảm thấy  đời  điều  đáng tin nhất đó là  thấy  yêu, nhưng từ  đầu tiên y  thấy Phượng Tiêu, dòng m.á.u lạnh chảy trong xương cốt y  sôi trào lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-su-khong-lam-huyen-hoc/chuong-46.html.]
 
Cố Lâm Tĩnh  trong lòng  điên cuồng, khi Phượng Tiêu  từng bước một về phía , y cũng  nhắm mắt che đậy biểu hiện bên trong, biểu cảm trở nên giống như ngày thường.
 
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Cố Lâm Tĩnh bất kể là tướng mạo  khí chất đều vô cùng bắt mắt trong đám , Phượng Tiêu liếc  y  đó  tới. Hắn cảm thấy ánh mắt Cố Lâm Tĩnh    lạ, bên trong  đổi bất ngờ, giống như đang nổi lên gì đó,  điều  cũng  nghĩ quá nhiều.
 
Đi đến  mặt Cố Lâm Tĩnh, Phượng Tiêu : “Đợi lâu lắm ?” “Không,  đường  trì hoãn một lúc,  cũng  đến.” Cố Lâm Tĩnh hé miệng mỉm  .
 
Phượng Tiêu “À” một tiếng.
 
Bởi vì   mang vali hành lý, hai  khá thanh thản rời .
 
Cố Lâm Tĩnh cũng  mang tài xế tới đây, đến chỗ dừng xe, y mở cửa ghế phó lái , Phượng Tiêu  y một cái   lên. Cố Lâm Tĩnh chỉ cảm thấy cái   của Phượng Tiêu  sâu xa, nhưng ở đây cũng   chỗ  chuyện, y vòng qua bên   lên  đó nhận  Phượng Tiêu đang từ từ cài dây an .
 
Cố Lâm Tĩnh khựng , trong lòng  tiếc nuối, nhưng  mặt  lộ mảy may, chân giẫm lên chân ga xe khởi động rời khỏi sân bay.
 
Lúc chiếc xe  định lái  đường, Cố Lâm Tĩnh : “Anh đói , chúng   ăn chút gì ?” Nói  Phượng Tiêu từ Vân Châu đến Kinh Châu  trở về Vân Châu cũng chỉ mấy tiếng đồng hồ, trong mấy tiếng  y   xảy  chuyện gì, nhưng y trực giác Phượng Tiêu  ăn.
 
Phượng Tiêu là kẻ thích ăn đồ ngon, ăn những món ăn  và tinh xảo, vẻ mặt sẽ sáng tỏ  hơn bây giờ.
 
Phượng Tiêu liếc  Cố Lâm Tĩnh: “Được.”