Sở Triều Dương hoảng sợ  thôi,  gào lên bờ kêu họ cứu mạng,  bắt đầu vùng vẫy, nhưng cơ thể vẫn rơi xuống, tựa như  thứ đều  thể theo .
 
Mới đầu   bờ còn tưởng là  cố tình, về   thấy bất thường  ai dám  xuống cứu , chỉ  thể trơ mắt   uống nước đập sông.
 
Cuối cùng vẫn là Sở Đại   tiếng kêu cứu chạy tới,  thấy con trai trong đập sông, đương nhiên    giận  nóng ruột, nhưng nhiều hơn là lo lắng. Sở Đại chẳng hề suy nghĩ  nhảy xuống đập sông cứu con trai.
 
Sở Triều Đương    cứu lên, nhưng Sở Đại  chìm  chìm  trong nước một lúc lâu.
 
May mà gần đó    ngang qua, đám  hợp lực cứu    lên, nếu  Sở Đại sẽ trở thành một vong hồn vô tội trong đập sông . Sau khi đưa đến bệnh viện, sắc mặt Sở Đại xanh mét,   thỉnh thoảng co giật, vẻ mặt  đau đớn, bác sĩ cũng  tìm thấy nguyên nhân, chỉ  để   ở bệnh viện tĩnh dưỡng.
 
Mà khi Sở Triều Dương bình tĩnh trở về  quần áo, phát hiện  chân   một vết bầm tím to cỡ bàn tay, dấu vết  giống như một dấu bàn tay. 
 
Càng  càng giống thì chớ,  lẽ tâm lý ảnh hưởng, chỗ  còn lạnh buốt, cũng đau dữ dội.
 
Từ  khi Hàn Nhã kết hôn với Sở Đại  bao giờ chịu ấm ức gì, cũng  trải qua chuyện gì,  thấy dáng vẻ sống chết  rõ của Sở Đại, đau lòng quá độ trực tiếp ngất xỉu.
 
Sở Ninh và Sở Triều Dương ở trong phòng bệnh chăm sóc cha . 
 
Sở Triều Dương bình tĩnh  cha hôn mê bất tỉnh, trong lòng vô cùng hối hận. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-su-khong-lam-huyen-hoc/chuong-51.html.]
 
Cậu mơ hồ nhớ  lúc Sở Đại nâng  lên,   lay động ánh sáng vàng,  đó họ mới nổi lên, hơn nữa  lúc đó hình như Sở Đại nhắc  tìm Phượng đại sư gì đó.
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
 
Sở Triều Dương cũng  rõ những gì   thấy   ảo giác , ôm thái độ thử một ,  mở điện thoại của Sở Đại .
 
Cũng may đó là ba chữ Phượng đại sư sáng loáng  trong danh bạ. Trong lòng Sở Triều Dương sợ Sở Đại xảy  chuyện gì, nơm nớp lo sợ gọi cuộc điện thoại .
 
Nghe xong những lời đó của Sở Triều Dương, Phượng Tiêu : “Chẳng lẽ bố   nhắc chuyện  với  nhà ?”
 
Sở Triều Dương nín thở,  đó  khô cằn : “Có nhắc đến.”  họ đều  xem là thật, cũng  Sở Đại mê tín cực độ.
 
Ai  thế sự vô thường, bọn họ   tin,  hại Sở Đại đến bệnh viện. 
 
Phượng Tiêu im lặng, hỏi rõ ràng Sở Đại ở bệnh viện nào,   sẽ đến  xem.
 
Sở Triều Dương cảm động đến rơi nước mắt cúp điện thoại,  quan tâm chuyện rốt cuộc là thế nào, bây giờ chỉ cần   cứu họ là . Dù  lúc đó ở trong nước, cảm giác   kéo chân thật sự quá mãnh liệt. 
 
Cậu dám khẳng định, nếu   Sở Đại, khi đó    kéo xuống đáy sông   .