Ánh mắt Cố Lâm Tĩnh tối , “Anh  về,  nghỉ hai ngày    việc ?” Bởi ,    rối kế hoạch của y. Vậy cũng đúng, y  ngờ Phượng Tiêu cấp thiết với công việc của  như .
 
Phượng Tiêu đáp một tiếng,  thấy biểu cảm   mặt  ảm đạm  cố gắng nhẫn nại, tim hắt đột nhiên mềm . Cảm giác   quen thuộc  xa lạ, dường như trong thời  nào đó,  từng vô    thấy tâm trạng thế .
 
Mỗi   đều sẽ vì thế lùi một bước,   cũng  ngoại lệ. 
 
“Chẳng qua là một chuyện nhỏ,  dễ giải quyết,  cần  lo lắng.” Sau khi  nhận  tâm trạng  của , trong lòng Phượng Tiêu vẫn  phản ứng gì,  buột miệng  một câu như thế.
 
Cố Lâm Tĩnh lắc đầu, vẻ mặt y thành thật cộng thêm chút cô đơn : “  lo lắng chuyện , chỉ nghĩ rằng  nên nghỉ ngơi thêm mới .” Phượng Tiêu “À” một tiếng, chẳng  tại  đối diện với vẻ mặt như thế, trong lòng    thoải mái.
 
Cố Lâm Tĩnh thì  nghĩ nhiều như , y thuận thế hỏi rõ ràng nơi Phượng Tiêu  đến và   cứu.
 
Sau khi   là Sở Đại, y : “Sở tổng là  hợp tác với , xảy  chuyện   cũng nên tới thăm hỏi. Vậy  ,   cùng  tới bệnh viện.”
 
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Cố Lâm Tĩnh là    thì  ,  khi  với Phượng Tiêu, bèn đơn phương thông báo cho thư ký sửa đổi lịch trình,  đó  thèm đếm xỉa đến tiếng hít thở nhồi máu cơ tim của thư ký, cương quyết cúp điện thoại. 
 
Phượng Tiêu nghĩ đây   ảo giác của ,  tuyệt đối  thấy một  thở dài kêu rên ngay khi Cố Lâm Tĩnh cúp điện thoại. Hắn  vẻ mặt   bình tĩnh : “Như   chậm trễ công việc của  chứ?”
 
Cố Lâm Tĩnh thản nhiên: “Sẽ ,  là ông chủ.” 
 
Ngụ ý đó là y là ông chủ, y to nhất. Phượng Tiêu suy nghĩ rõ ràng ý nghĩa của lời  , gật đầu ,   lên cực kỳ , Cố Lâm Tĩnh  ở bên cạnh  ngẩn .
 
Cảm giác Phượng Tiêu cho  khác luôn là mặt trăng xa cách  thể chạm, nhưng bây giờ ý  hiện lên ở khóe mắt , giống như mặt trăng ở chân trời rơi xuống nơi  thể chạm đến.
 
Cố Lâm Tĩnh   vươn tay đụng  má Phượng Tiêu, cảm nhận sự chân thật .
 
Có điều y  giơ tay lên  thấy trong mắt   mặt lóe lên kinh ngạc, trong lòng y run lên, giật  một cái lấy  tinh thần. Cố Lâm Tĩnh  tự nhiên cho tay  túi, thản nhiên : “Đương nhiên, họ cố gắng  việc phù hợp, ông chủ  đây sẽ cho họ đầy đủ tiền thưởng, xem như đền bù áp lực  theo .”
 
Lúc Cố Lâm Tĩnh  lời  vẻ mặt và giọng  đều  tự nhiên, chỉ  chính y , tai y nóng cỡ nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-su-khong-lam-huyen-hoc/chuong-53.html.]
 
May mà Phượng Tiêu  hề để ý thất thần chốc lát của y, cũng  chú ý vành tai hồng hồng của y.
 
Nếu Cố Lâm Tĩnh  lên tiếng,  cũng  tiện  gì nữa, cùng rời  với Cố Lâm Tĩnh.
 
Sở Đại  ở bệnh viện  nhất Vân Châu, để tỏ lòng thành ý  thật sự đến thăm bệnh nhân Cố Lâm Tĩnh còn cố ý mua một giỏ hoa quả ở  đường. 
 
Thật  Cố Lâm Tĩnh  thích hợp  thăm bệnh nhân, y  tướng mạo tinh xảo  đẽ, cả năm  mặt mang theo nụ  ôn hòa,  xách theo giỏ hoa quả   hiền,  thể cho   một cảm giác an .
 
Phượng Tiêu  ít  sắc   mờ mắt cũng  y thêm vài , Cố Lâm Tĩnh  để ý đến cái  của Phượng Tiêu, lúc trong thang máy  lên, y : “Phượng Tiêu,    với Sở tổng ?”
 
Mặc dù thời gian họ quen   dài, nhưng Cố Lâm Tĩnh luôn cảm thấy Phượng Tiêu   một  đầy lòng thông cảm, hình như  quan tâm Sở Đại  quá, tuyệt đối  giống như cảm xúc nên  khi đối xử với một  lạ.
 
Phượng Tiêu  Cố Lâm Tĩnh một cái, : “Không  lắm,  ơn cưu mang.” 
 
Cố Lâm Tĩnh ừ một tiếng, chẳng  tại  trong lòng  chua xót. 
 
Nghĩ đến dáng vẻ Phượng Tiêu  việc  công trường của Sở Đại, y  về phía Phượng Tiêu từ mặt gương trong thang máy, : “Nếu chúng  gặp   sớm hơn thì  , cũng  thể trở thành bạn sớm hơn.” Phượng Tiêu vốn còn   gì đó, thang máy  đến.
 
Lúc tìm  phòng bệnh của Sở Đại, cả nhà Sở Triều Dương đều ở đó, đang gặp bác sĩ kiểm tra phòng.
 
Sở Triều Dương  bên cạnh sắc mặt tái mét,   rõ ràng  âm khí,  rụt cổ  hoảng sợ. Hàn Nhã đang   đầu giường Sở Đại, vành mắt đỏ hoe. Người bình tĩnh duy nhất ở đây là Sở Ninh.
 
Sắc mặt cô bé dù cũng trắng bệch, nhưng khi  thấy Phượng Tiêu và Cố Lâm Tĩnh vẫn  lên chào hỏi.
 
Sau khi  tên Phượng Tiêu và Cố Lâm Tĩnh, Sở Ninh nhận giỏ hoa quả trong tay Cố Lâm Tĩnh, Sở Triều Dương thì đột nhiên  bật dậy  về phía Phượng Tiêu,  mặt  tràn đầy tự trách và áy náy,  lẽ     lâu, mắt sưng đỏ như con thỏ,  hít mũi : “Phượng đại sư, cầu xin  cứu bố em.”
 
Nếu điều kiện cho phép,  thậm chí  quỳ xuống xin Phượng Tiêu. Sở Ninh và Hàn Nhã  ngờ Phượng Tiêu  nghề , dù  tuổi  còn  trẻ,  mặt cũng   râu ria, thực sự khiến  khó mà tin . 
 
Bác sĩ kiểm tra phòng là   tuổi,   lời  của Sở Triều Dương, ông nhíu mày   vui : “Mấy  là   mà  chuyện gì ,  nhà  bệnh  điều trị ở bệnh viện,   tin mê tín?”