Thanh Linh  sang  ,  lập tức ân cần giải thích:
 
“Đây nhé,  sang bên trái, đây là chỗ đốt vàng mã để tưởng nhớ tổ tiên, cầu phúc cầu an. Còn chúng  đốt cho cô hồn dã quỷ, coi như tích đức, tích phúc.”
 
“Còn bên , là phát cơm thừa cho mèo hoang chó hoang. Nếu bạn là hội viên của Hội Thanh niên tình nguyện, bạn  thể nộp ảnh để tích điểm hoạt động.”
 
“ mà…   bạn chắc chắn   , nên điểm lợi của việc  còn ở chỗ khác…”
 
“Còn về mặt khác, gọi là tấm lòng  ơn.”
 
“Nói dễ hiểu thì là cảm ơn, cảm kích, nhưng đừng nghĩ đơn giản chỉ là câu ‘cảm ơn’ nhé. Nhiều con vật nhỏ như  cùng cảm ơn, cộng hưởng  thì cũng thành một lượng phúc khí  lớn !”
 
“Thế nên thời xưa mới gọi tên cho nó: tín ngưỡng. Mà tín ngưỡng cộng với phúc đức thì   chuyện tầm thường , để  kể tiếp cho mấy  …”
 
“Thôi thôi thôi! Lắm lời quá!” – Thanh Linh sốt ruột cắt ngang lời .
 
 nhún vai :
 
“Không  kỹ một chút…   cô   sẽ c.h.ế.t thế nào chứ?”
 
Không khí bỗng chốc lạnh xuống.
 
“Đây  là  thứ ba cô xúc phạm  . Nói ,    nên tha cho cô bằng cách nào?”
 
Thanh Linh   gọi là hồ yêu cuối cùng cũng lộ nguyên hình!
 
 chẳng hề sợ hãi, mỉm  hỏi :
 
“Tiền bối  thể  cho vãn bối , vì   đến tìm vãn bối ? Hay thật sự chỉ vì lời  bất kính thôi ?”
 
Một chiếc đuôi hồ ly trắng muốt trườn lên từ  chân , đầu đuôi nhọn hoắt như lưỡi kiếm, chĩa thẳng  mắt .
 
Thanh Linh  , nhưng thái độ là thừa nhận.
 
 cụp mắt, trịnh trọng hành lễ  cuối:
 
“Tiền bối vốn   ý hại vãn bối, nhiều   cơ hội nhưng   tay. Vãn bối xin ghi ơn, xin  tặng tiền bối một chút ‘thể diện’.”
 
 mở hai tay , vươn khỏi khe giữa đuôi hồ ly, chỉ sang hai bên.
 
“Vài tiếng , tiền bối tặng  hai tay vàng bạc nhưng tiếc là, mối hôn sự ,   đồng ý. Vậy nên, xin nhận lễ đáp lễ của vãn bối.”
 
Tay trái  khẽ vẫy, một luồng chỉ đen huyền ảo bay  từ giữa đám cô hồn dã quỷ, tụ   lòng bàn tay.
 
“Làm việc thiện tích đức, đây là phúc đức hiển hóa ở âm giới.”
 
Tay   khẽ vẫy, một luồng chỉ vàng từ giữa đám mèo chó hoang lơ lửng bay tới, nhập  tay.
 
“Cứu giúp sinh linh, đây là tín ngưỡng hiển hóa ở dương gian.”
 
  thẳng  mắt Thanh Linh, hỏi:
 
“Nếu phúc đức và tín ngưỡng kết hợp, tiền bối   sẽ tạo  điều gì ?”
 
Ánh mắt Thanh Linh d.a.o động, nhưng ngay lập tức trở nên dữ tợn đuôi cáo vung mạnh, đ.â.m thẳng  mắt !
 
  nhúc nhích.
 
Một luồng kim quang từ   lan tỏa, chấn bật đuôi hồ ly trở .
 
 cầm trong tay hai luồng khí phúc đức và tín ngưỡng  thể   còn  tà khí xâm nhập.
 
Thanh Linh giật  lùi :
 
“Cô! Cô dùng… thứ gì ?!”
 
 bình tĩnh đáp:
 
“Phúc đức và tín ngưỡng kết hợp, gọi là Phong Thần!”
 
Thanh Linh ngây , vẻ hoảng loạn lộ rõ:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-su-xem-boi-3-thu-thach-thien-ho/chuong-7.html.]
“Cô… ngươi thành thần ?!”
 
  hề hề:
 
“Lừa ngài đấy! Chỉ với hai sợi ,  mà   miếu Thành Hoàng xin biên chế thì còn lâu mới đủ lắm!”
 
“Cô——!!!” – Thanh Linh tức đến nghẹn họng.
 
“Tuy nhiên…” –  tiếp lời – “Hai sợi  cũng   vô dụng.”
 
  nhạt, cổ tay xoay nhẹ, hai luồng chỉ đen và vàng lập tức quấn lấy .
 
“Bảo kết hợp thì    , chứ quấn  thì vẫn chơi . Mà thứ   gọi là gì ?”
 
“Gì cơ?” – Thanh Linh cảnh giác.
 
 nghiêm túc, giọng đầy vẻ nghiêm trọng:
 
“Không  khoác chứ… cái  gọi là dây trói tiên!”
 
Thanh Linh hoảng hốt,   bỏ chạy,  thể hóa thành một con hồ ly trắng tuyết.
 
Cảnh tượng   bộ phòng livestream đều thấy hết!
 
“Trời đất ơi, là yêu quái thật kìa!!! Chủ livestream  đúng! Cô  là hồ yêu!!”
 
“Không thể tin … hóa   đời thật sự  yêu ma quỷ quái ?”
 
“ sợ quá ! Giờ   ? Có nên học pháp thuật ?!”
 
“Chủ livestream, nhận đồ  ! Em trả tiền học cũng , cầu xin chị nhận em!!”
 
  kịp xem phản ứng gì nữa.
 
Cầm lấy dây trói tiên phiên bản giá rẻ,  ném thẳng về phía hồ ly trắng.
 
Chỉ một cú ném, dây lập tức hóa thành một tia sáng vàng, bay vút lên, trói chặt hồ ly ngã lăn  đất.
 
Con hồ ly trắng giãy giụa trong ánh sáng vàng, luồng kim quang ép xuống khiến nó phun  một ngụm m.á.u đỏ, cuối cùng vẫn  thể thoát .
 
 thở phào một  thật dài.
 
Tiến  gần con hồ ly, Cố Diệp cũng lập tức theo , lo lắng  nó vẫn đang vùng vẫy  mặt đất.
 
 nhẹ giọng :
 
“Đừng giãy nữa.  sẽ   hại cô.”
 
“Cách đây trăm dặm  một ngôi chùa tên Lạc Đài Tự,  một vị đại sư tu hành lâu năm.  sẽ đưa cô đến đó, rửa sạch nghiệp chướng.”
 
“Cô… tự lo lấy  .”
 
 cúi  bế con hồ ly trắng lên. Cô  lúc    còn chút sức lực nào, nên  cũng  tốn nhiều sức để đưa lên xe.
 
Chuẩn  lên đường ngay trong đêm đến núi Lạc Đài.
 
Cố Diệp   một lời, lập tức nổ máy.
 
Vượng Tài và Tiểu Bạch ở  nhà trông nhà.
 
Trên xe chỉ  , Cố Diệp và hồ ly trắng  hóa   thành Thanh Linh.     ngoài cửa sổ, ánh đèn đêm vùn vụt lướt qua.
 
Cố Diệp hỏi:
 
“Không  cô  bắt  yêu  ? Sao trông vẫn chẳng vui vẻ gì cả?”
 
 khẽ lắc đầu:
 
“Không  gì . Anh cứ lái .”
 
Cố Diệp  hỏi nữa, xe chạy băng băng rời khỏi thành phố Linh Hải, lao về phía ngọn núi Lạc Đài cách đó cả trăm cây .
 
Khi đến chân núi, xe  thể  tiếp.