bế hồ ly trắng  tay, leo bộ lên đỉnh núi.
 
Cố Diệp  giúp, nhưng  lắc đầu từ chối.
 
Mãi đến khi lên đến lưng chừng núi,  mới đột nhiên khựng  như  bừng tỉnh từ cơn mộng.
 
Cố Diệp  theo phía , hỏi:
 
“Sao ?”
 
  thẳng   :
 
“Thấy…  gì đó  . Để  thử  một chút.”
 
 nâng tay lên:
 
“Trấn hồn!”
 
Cố Diệp la lên đau đớn, nhắm chặt mắt, cả  ngã rầm xuống con đường núi.
 
“Lý Tương Liễu cô  gì  hả?!”
 
 vươn tay, nắm lấy tay  đang ôm đầu của  , mặt  biểu cảm:
 
“  hề  chú.”
 
Cố Diệp lập tức cứng đờ.
 
Ngay  đó đôi mắt  bật mở, trong tròng mắt tràn ngập những đóa hoa nở rộ, màu sắc rực rỡ, hương sắc lộng lẫy!
 
 vô thức giơ tay che mắt.
 
Dưới chân đột nhiên mất trọng lực  la lên một tiếng, mở mắt thì thấy  rơi xuống một biển hoa đầy mê hoặc.
 
Khi chạm đất, ánh sáng mờ ảo, cảnh sắc mơ hồ, xung quanh là một rừng đào rực rỡ, hương hoa ngào ngạt, đất mềm như thảm.
 
Trước mặt , một  con gái  đó.
 
Thân hình yểu điệu như liễu, vai mảnh như d.a.o khắc, ánh mắt hút hồn, dung nhan tuyệt sắc.
 
 thoáng chốc…  mê hoặc.
 
Phải đến khi nàng  nhẹ một tiếng,  mới như  đánh thức, hồn mới trở  .
 
Mà nụ  … rực rỡ đến mức  cả ánh nắng cũng trở nên nhạt nhòa.
 
Trong đầu  bỗng hiện lên một cái tên,   từ  tới.
 
Cô   hỏi:
 
“Ngươi phát hiện  từ khi nào ?”
 
Thanh Linh hóa thành hồ ly trắng từ  lưng  chạy tới, dùng đầu húc nhẹ  lưng , ý bảo   lên.
 
Cô  lè lưỡi nghịch ngợm một cái,  hóa thành chiếc đuôi hồ ly, ẩn  váy của  con gái  mặt.
 
Chín đuôi… đây là một con Cửu Vĩ Thiên Hồ!
 
 chầm chậm  dậy, đối diện với ánh mắt chất vấn.
 
Không   gì,  đành thật thà móc  một xấp tiền.
 
“Ở đây … 3228 tệ, nhưng đáng lẽ   là 3228 tệ 9 hào.”
 
Cô  mỉm :
 
“Chỉ thiếu 9 hào, mà ngươi  kết luận là trúng ảo thuật của , chứ   đánh rơi tiền?”
 
 lắc đầu:
 
“Nếu  đánh rơi tiền, thì bây giờ trong túi    còn 3228 tệ nữa… Mà chỉ còn 9 hào thôi.”
 
Cô  phì , đưa tay che miệng, mắt cong thành vầng trăng.
 
  im lặng, ngoan ngoãn như học sinh chờ điểm danh.
 
Thế nhưng…
 
“Nhóc con em đang cùng chị… đóng phim Liêu Trai đấy ?”
 
Giọng cô  đùa cợt, nhưng  thì rùng   ,  nhịn  mà đưa tay ôm lấy ngực.
 
Thở hổn hển vài ,  mới thoát khỏi cơn đau tim đột ngột  .
 
Người con gái đó  hỏi:
 
“Nói thật , em phát hiện từ khi nào?”
 
 hít sâu,  nhẹ giọng đáp:
 
“Lúc chiều rời nhà, gieo quẻ thấy đại cát,  mà  cướp. Tối về,  bói thấy đại cát nữa, thì yêu quái đến nhà. Chừng đó thôi cũng đủ nghi …”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-su-xem-boi-3-thu-thach-thien-ho/chuong-8.html.]
“Chỉ  thôi mà em kết luận đây là ảo cảnh ?”
 
 gãi đầu:
 
“À… còn nữa, cái gọi là ‘dây trói tiên’, ‘phúc đức’, ‘tín ngưỡng’ gì đó đều là  bịa  hết,  mà dùng   thật, nghĩ cái gì  cái đó… thì    rõ ràng là trong mộng.”
 
Cô  im lặng.
 
“Vậy tức là, em  rõ   ảo thuật, nhưng vẫn… chơi cùng  đến giờ?”
 
 trừng mắt:
 
“Chứ   chị diễn nhập tâm quá,  cho dừng ?!”
 
Cô  che miệng :
 
“Được   , chị tha cho em. Em cũng khá đấy,  đầu óc. Giúp chị  một việc , nhóc con. Em  vượt qua bài kiểm tra của chị.”
 
 ngơ ngác:
 
“Hả? Làm rùm beng cả buổi, cuối cùng chỉ là một bài test thôi hả?”
 
Cô gật đầu  chút do dự:
 
“Một mảnh linh hồn của chị chạy mất , em giúp chị bắt nó . Xong việc, chị sẽ chỉ cho em một con đường sống liên quan đến  mệnh của em.”
 
 thật sự  hiểu:
 
“Số mệnh của ? Ý chị là gì ?”
 
Cô  khẽ :
 
“Xem …  đặt tên ‘Tương Liễu’ cho em,  từng  rõ ngọn ngành .”
 
“Tương Liễu là một trong Thập đại hung thần thời thượng cổ, thuộc hạ của thủy thần Cộng Công.
“Chín đầu, chuyên ăn thịt , nơi nó  qua, đất nước biến thành hiểm địa, ngập lụt hoang tàn. Một đạo sĩ như em…   đặt tên như , em thật sự  từng nghi ngờ ?”
 
 lặng , nghĩ một lát   nhỏ:
 
“Em còn  biệt danh…”
 
Khóe miệng cô cong lên:
 
“Vậy thì chứng tỏ em       gì cả.”
 
“Tai họa sẽ luôn tìm đến em, cho đến một ngày, em nhận  tất cả những gì em trải qua…   ngẫu nhiên.”
 
“Em mang   một mệnh cách khác, hãy sống cho  hồn . Lần  gặp , chị sẽ mang đến cho em hy vọng.”
 
“Còn bây giờ… Tiểu hồ ly, hãy giúp chị… bắt  phần hồn  bỏ trốn.”
 
Đào hoa tan vỡ.
 
Cả thế giới  mắt  sụp đổ như cát bụi.
 
Đến khi  thứ tiêu tan…  mắt   là ánh nắng chói chang.
 
“Là sáng hôm   ?”
 
“Đưa đây!”
 
Tay  trống .
 
 sững .
 
Cho đến khi chiếc xe máy lướt qua…  vẫn  kịp phản ứng .
 
“Không thể nào! Chuyện   thể nào!!!”
 
 trúng ảo thuật ngay khi rời khỏi đồn cảnh sát, lúc  vui vẻ nhất.
 
Lúc   mất cảnh giác,  dụ cũng  trách ai.
 
 mà…  những việc trong giấc mộng  xảy  thật ngoài đời?!
 
 hít một  thật sâu.
 
Cái tên  thoáng qua trong đầu   đó… giờ  hiện lên rõ mồn một:
 
Tai họa nhân gian Cửu Vĩ Thiên Hồ Pháp thuật hư ảo, lấy giả  thật!
 
“Má ơi!!! Là Tô Đát Kỷ thật !!!”
 
Vậy còn mảnh hồn thất lạc của cô  thì ?
 
“Không  chính là đại yêu Phù Tang Ngọc Tảo Tiền ?!”
 
“Cũng là một… con Cửu Vĩ đó má ơi!!!”
 
“……Tiền của  !!!”
 
– Hết phần 3 –