Chương 7:
 
Một cơn tức giận vô danh bùng lên trong n.g.ự.c  càng    càng thấy ngứa mắt.
 
“Nhân phẩm như , chó cũng  nhổ nước bọt ! Anh tưởng  thật sự  cứu  ? Nếu   đôi giày đó  giấy giám định của Ngũ mạch chúng , thì   mặc kệ  c.h.ế.t từ lâu !”
 
“Với , đừng  lấy tiền  hù  nữa, bộ  thiếu tiền  chắc?!”
 
  bật dậy, đẩy tung cửa ban công .
 
Ngoài trời, sừng sững hiện lên bức tượng Rồng Nhảy Qua Cổng Trời là biểu tượng của khu biệt thự Thiên Môn.
 
Phiền Tranh sững :
 
“Cô… cô cũng sống ở đây?”
 
“Tất nhiên.”
 
Livestream bùng nổ!
 
【Ối trời má! Thì  streamer mới là   tiền thật sự!!  đổi fan còn kịp ?!】
 
【Khu Tự Nhiên Thiên Môn, mỗi căn nhà ở đây còn đắt hơn biệt thự của Phiền Tranh cả chục triệu luôn đấy!】
 
【Bảo  tặng quà cho cô  mà  thấy cô phản ứng gì hết =))))】
 
Hướng gió trong phòng livestream đảo ngược  .
 
Lượng  theo dõi  tăng vọt  kiểm soát.
 
     để khoe mẽ.
 
“Phiền Tranh, đừng mơ dùng tiền mua .  cứu  chỉ vì  cần lấy  đôi giày của Hồng Sát. Bây giờ  thật  đôi giày đó, rốt cuộc  chuyện gì?!  hỏi  cuối  đó.”
 
Phiền Tranh trống rỗng  .
 
Cuối cùng, cụp mắt, đầu hàng:
 
“Đôi giày… là  đào  từ trong ngôi mộ đó…”
 
Hắn thừa nhận .
 
 hít sâu, cố kiềm chế cơn lạnh nơi sống lưng.
 
“Trước  giao bái cuối cùng, Hồng Sát sẽ  một khoảnh khắc giữ  lý trí. Thời điểm   thể giao tiếp  với cô , đó là cơ hội hiếm hoi để cứu mạng . Tìm cô . Thuyết phục cô  tháo giày. Đó là cách cuối cùng.”
 
Phiền Tranh căng thẳng:
 
“…   tự  tìm cô ?!”
 
“Phải. Nhanh lên!
 
Xung quanh  lúc  đều là các mảnh ký ức của Hồng Sát.
 
Hãy tìm những ký ức nào dịu dàng nhất, tìm  Tiêu Tiêu trong lúc đó,  chuyện với cô , bảo cô tháo giày .
 
 nhớ kỹ: tuyệt đối   đụng  Hồng Sát mặc đồ đỏ, và   tự ý bước  ký ức hôn lễ của cô !”
 
Phiền Tranh nghiến răng:
 
“Được!”
 
Hắn   rời , bắt đầu lục lọi khắp nơi.
 
 cũng nhanh chóng rời khỏi nhà, chạy đến biệt thự của .
 
Thời gian trôi , sắc mặt Phiền Tranh càng lúc càng kém.
 
Hắn  bước  ký ức Hồng Sát  chuyện với khách, với cha , nhưng cô  luôn lặng lẽ  , hoặc  ngẩn  một .
 
Và điều quan trọng nhất…
 
Dù là cảnh nào, cô  cũng mặc đồ đỏ.
 
Trên một sườn núi, khi cô  chia tay một  thiếu niên, áo đỏ   cô đỏ như máu.
 
Phiền Tranh trắng bệch mặt, vội lùi  khỏi ký ức.
 
Hắn tiếp tục đổi hướng.
 
Cuối cùng,  mắt  hiện lên một màn sương mờ mịt, và một bóng  chạy về phía .
 
Lần , Tiêu Tiêu mặc một chiếc váy xanh.
 
Phiền Tranh ánh mắt sáng lên.
 
Tiêu Tiêu trong váy xanh chạy tới  mặt ,  với vẻ lo lắng:
 
“Anh ơi,   thể lấy   tiền   ? Em… em   lấy chồng … Em   ngoài thế giới xem thử…”
 
 thắc mắc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-su-xem-boi-ngoai-truyen-chiec-giay-theu-hoa/chuong-7.html.]
 
“Là bán hôn ?”
 
Ở một  vùng sâu vùng xa, dân  ít,   là họ hàng với , để tránh sinh  đời  dị tật,  một tập tục tên là “bán hôn”.
 
Phụ nữ trong làng đến tuổi sẽ  “bán” cho đàn ông nơi khác,  vợ tạm vài ngày, sinh con nối dõi.
 
Không ngờ, tập tục  đến thời đại  vẫn còn tồn tại.
 
Phiền Tranh nuốt khan, hồi hộp  Tiêu Tiêu:
 
“Em… em  thể tháo giày  ?”
 
Tiêu Tiêu nghi hoặc:
 
“Tại  ?”
 
 thở dài:
 
“Anh  thể hỏi khéo hơn  ?”
 
Phiền Tranh mắt lóe sáng.
 
Cuối cùng…
 
“Tiêu Tiêu…  yêu em.”
 
Lời tỏ tình đột ngột khiến Tiêu Tiêu sững .
 
Phòng livestream cũng lặng ngắt.
 
“Vì em…  tiêu bao nhiêu tiền cũng cam lòng. Em  cần cảm thấy   với …”
 
“Không  em   ngoài xem thế giới ? Chỉ cần em chịu kết hôn với ,  sẽ đưa em . Đến lúc đó, dù là biển cả  sa mạc, em   ,  đều sẽ dẫn em tới.”
 
Một bài  dối  gói ghém bằng lời hứa ngọt ngào.
 
Tiếp theo, Phiền Tranh bắt đầu tung  hàng loạt lời lẽ sâu sắc thâm tình.
 
Mà với một cô gái sống cả đời trong núi như Tiêu Tiêu,  từng thấy dạng đàn ông như ,   chịu nổi?
 
Sau một hồi do dự, Tiêu Tiêu khẽ gật đầu.
 
Phiền Tranh mừng rỡ:
 
“Vậy… em  thể đưa đôi giày của em cho  ? Xem như tín vật đính ước của chúng !”
 
Tiêu Tiêu  ngần ngại nữa, tháo một chiếc giày đỏ , cúi đầu trao cho .
 
“Vậy thì… dùng chiếc   tín vật. Đến ngày cưới,   trả  cho em đấy.”
 
Cô   rời .
 
Phiền Tranh thì vui mừng đến phát điên, còn … cũng  tới biệt thự nhà .
 
   trong, chỉ leo lên tường quan sát từ bên ngoài.
 
Giúp á?
 
Giúp cái đầu ,  còn đang sợ c.h.ế.t đây !
 
Phiền Tranh ôm chặt chiếc giày, hớn hở hỏi:
 
“ sống  đúng ?!”
 
 nheo mắt :
 
“Không đúng! Đó là chiếc giày ban đầu,   chiếc của Hồng Sát. Muốn sống,   tháo  giày đang   chân Hồng Sát, mới  thể xóa hôn ước.”
 
“Cẩn thận đấy,   thể cô   nhận   đang  gì !”
 
Phiền Tranh  kịp phản ứng,  bước loạng choạng  một đoạn ký ức khác của Hồng Sát.
 
Khung cảnh xung quanh  đổi, Phiền Tranh  đầu  trong sợ hãi.
 
Một bàn tiệc lớn, khách khứa đông đúc, đèn lồng đỏ treo cao…
 
Cô dâu xinh   chờ giữa chính điện.
 
Hắn  bước  trí nhớ lễ cưới của Hồng Sát.
 
 chỉ  cạn lời,   nên khen vận đen  gọi là  trời  định.
 
Đành  nhắc nhanh:
 
“Đừng chọc giận Hồng Sát! Sống  c.h.ế.t là   bước cuối cùng !”
 
Nói xong,  lật  nhảy  sân, lén lút tiến  phòng cưới.
 
Tới nơi, Phiền Tranh   đối diện Hồng Sát.
 
 định bước  gần thì…