Mỗi một tiếng chân như giẫm thẳng lên tim .
 
  rõ, nếu để nó phát hiện ,  và Thang Viên chắc chắn sẽ c.h.ế.t   thây!
 
 chỉ còn  cầu trời khấn phật, co    lớp áo thấm máu.
 
Bóng tối phía  bất chợt phủ xuống đầu .
 
Nó đang   mặt !
 
Tim  nhảy dựng lên tận cổ!
 
“Khụ, khụ khụ…”
 
Nó đang đánh .
 
Rồi nó cúi đầu, cắn  t.h.i t.h.ể Chu Bán Tiên.  theo phản xạ, nắm chặt lấy áo đạo bào.
 
Tiếp theo là…
 
“RÉT!”
 
Một lực xé mạnh mẽ kéo phắt cả   .  cố hết sức níu lấy lớp áo, nhưng thứ  giữ  chỉ là mảnh vải rách.
 
Chu Bán Tiên…  xé  một mảng thịt!
 
Một thầy pháp nổi danh cả vùng, cuối cùng   thứ quái vật  ăn sống!
 
 sợ đến mức   run bần bật.
 
Thứ đó vẫn đang ngửi ngửi.
 
Nó ngẩng đầu lên cao, như đang  mùi trong  khí.
 
 chỉ  thể cầu mong mùi m.á.u tanh  áo đạo bào đủ để che lấp    .
 
 đúng lúc , động tác đánh  của nó đột ngột dừng .
 
Nó nghiêng đầu,  bất chợt  đầu lao thẳng về phía một hướng!
 
Toàn   lập tức căng cứng, nó đang tiến về phía tủ đựng bột!
 
  nhịn   đầu  .
 
Dưới ánh trăng mờ mờ, xuyên qua lớp áo đạo bào,  thấy một cái đuôi dài như trăn đang quẫy nhẹ.
 
Một con chuột khổng lồ, to hơn cả  trưởng thành đang lao tới bàn sách  hất tung tất cả. Trên bàn còn đặt một cái bát sứ, là cái bát Thang Viên  ăn.
 
Con chuột há miệng, nuốt trọn cái bát  họng.
 
“Rắc!”
 
Một tiếng rạn kinh hồn vang lên, bát sứ vỡ tan trong miệng nó!
 
Bột gốm văng  từ mép nó như bụi phấn. Nó gào lên giận dữ, đôi mắt đỏ rực quét ngang căn phòng một cách hung hãn.
 
Nó    từng ở đây!
 
Đột nhiên, nó  đầu  thẳng về phía !
 
 vội nhắm nghiền mắt, mí mắt căng đến mức run rẩy.
 
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.  nín thở đến choáng váng cả đầu óc.
 
Và … tiếng bước chân  vang lên nhưng  , là âm thanh đang dần đang rời !
 
Con chuột...  bỏ !
 
 như  c.h.ế.t đuối   trồi lên khỏi mặt nước, thở hồng hộc từng , lúc  mới nhận     ướt đẫm từ lúc nào.
 
 hít sâu mấy  để trấn tĩnh ,  từ từ bò dậy.
 
Chu Bán Tiên giờ  chẳng còn hình dáng  nữa,  chỉ  thể miễn cưỡng gom nhặt t.h.i t.h.ể  cho ông một chút.
 
Làm xong,   về phía tủ đựng bột, mở nắp .
 
Bên trong, một cục bột trắng tròn tròn đang vụng về… bôi thêm một lớp bột cuối cùng  nách .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-su-xem-boi-ngoai-truyen-van-tieu-at/chuong-4.html.]
 
 dở  dở .
 
Tất cả căng thẳng trong  lập tức vơi  khi thấy Thang Viên vẫn bình an.
 
 ôm lấy nó. Nghĩ một lúc,  quyết định  lau bột   con bé.
 
Con chuột đó  khứu giác siêu nhạy. Nếu  nhờ mùi m.á.u và bột mì che  khí tức con , chắc  và Thang Viên  sớm mất mạng.
 
 bây giờ…  thể ở  đây nữa.
 
Chu Bán Tiên  chết, xác ông còn  trong phòng, mà con chuột    thể sẽ  .
 
  đưa Thang Viên rời khỏi đây, tìm nơi khác an  hơn để trốn.
 
 bế con bé  cửa, lúc đầu  nghĩ đến việc trốn tạm sang dãy nhà phía Bắc, nhưng  thấy quá gần,  đủ an .
 
 quyết định  khỏi sân.
 
 đúng lúc chúng   bước tới cửa…
 
Tiếng bước chân nặng nề  vang lên!
 
Con chuột đó nó   !
 
 lập tức nín thở. Thang Viên trong vòng tay  cũng hoảng sợ  về phía cửa.
 
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn.  hoảng loạn đến mức da đầu tê rần, ánh mắt đảo quanh tìm chỗ trốn nhưng xung quanh chẳng  gì che chắn!
 
Nếu chạm mặt nó ngay tại đây, chắc chắn  và Thang Viên đều sẽ chết!
 
 khẽ lùi , từng bước từng bước về phía .
 
Bóng đen ngoài cửa chậm rãi trườn  trong, cái đầu to như lu cất tiếng lên,  dần lộ …
 
“Tiểu Ất? Cậu  chết?”
 
Một giọng  quen thuộc vang lên.
 
Là ông Thái!
 
Ông đang  ở cửa, tay cầm con d.a.o mổ,  hình to lớn chắn hết cả lối !
 
Dưới sự dẫn dắt của ông Thái,  và Thang Viên rời khỏi làng.
 
“Con chuột đó  khi  làng, chó trong làng đều sùi bọt mép, bọn chúng đều c.h.ế.t vì sợ. Làng   còn ở  nữa. Ta dẫn hai đứa đến lò mổ của , ở đó mùi m.á.u tanh đủ mạnh để che lấp khí tức của hai đứa.”
 
 cảm ơn rối rít,  hỏi thêm về lai lịch của con chuột khổng lồ.
 
Sắc mặt ông Thái nghiêm :
 
“Già mà  c.h.ế.t thì tất là họa, c.h.ế.t  mà  phân hủy thì là yêu. Con chuột đó lẽ    c.h.ế.t từ lâu,  mà vẫn sống dai dẳng đến giờ, nó giờ là một con yêu tinh sống quá lâu mà thành. Ngay cả lũ yêu ma núi rừng bình thường cũng  tránh nó. Nó tìm đến … xem như  xui tận mạng !”
 
Ông Thái liếc  Thang Viên, ánh mắt ẩn  bóng tối trở nên hung ác đến lạ.
 
Thang Viên nhận , tức giận hất lớp bột  tay về phía ông ,  hề sợ sệt.
 
 vội kéo tay con bé :
 
“Có cách nào đối phó với nó ?  sợ nó hại đến  trong làng.”
 
“Đợi khi nó  tìm thấy con bé nữa, nó sẽ tự rút . Giờ lo chạy khỏi đây  .”
 
Ông Thái  xong liền  đầu rảo bước nhanh hơn.
 
 vội đuổi theo phía .
 
Chúng   theo con đường nhỏ rời làng, đến  quốc lộ.
 
Từ đây  về hướng Đông  năm dặm là tới huyện lỵ. Lò mổ của ông Thái  ở rìa huyện.
 
Ông Thái chỉ về một con đường nhỏ:
 
“Chúng   lối .”
 
 ngạc nhiên, vì đường nhỏ   vòng khá xa, ít nhất mất thêm một tiếng rưỡi nữa,  còn  băng qua một thung lũng hẹp.
 
Ông Thái  rảo bước  đường mòn. Thấy   , ông  đầu  vẫy.