,  đầu  thở phì phò:
 
“Câu hỏi   vô dụng… Bộ ông  quên  ?”
 
“Hả?”
 
  nhe răng:
 
“Thang Viên nhà   phun hết nhân bánh lên  ông đó.”
 
Mặt ông Thái tái mét, lập tức hiểu :
 
“Khốn kiếp! Cậu dám để  mùi… cho…”
 
Trong bóng tối, một cái mõm m.á.u táp !
 
“Chụp!”
 
Con chuột khổng lồ bất ngờ lao đến, ngoạm lấy hông trái của ông Thái!
 
“A a a!!!”
 
Ông Thái nhảy dựng lên, soạt! một bên áo của   xé toạc. Máu văng  từng giọt, rơi ào ào xuống đất!
 
Con chuột gầm lên, gào rú  cam lòng!
 
 cũng rợn cả . Tuy  đoán  con chuột sẽ tới, nhưng cú ngoạm đột ngột đó vẫn khiến    lạnh buốt.
 
Ôm chặt lấy Thang Viên,    bỏ chạy,  dám nán  một giây!
 
Sau lưng con chuột rống lên một cái  lao về phía ông Thái điên cuồng!
 
 chạy điên cuồng,  dám  đầu .
 
 cứ cắm đầu chạy dọc theo quốc lộ, hướng về phía lò mổ của ông Thái. Mùi m.á.u dần dâng lên trong miệng, một vị tanh của sắt xộc tới   là do phổi   trào máu.
 
Không  chạy bao lâu, đến cuối cùng  chịu  nổi nữa, ngã vật xuống đất.
 
Trước mắt mờ , Thang Viên ôm lấy mặt , nước mắt rưng rưng trong đôi mắt tròn xoe.
 
 giơ tay xoa đầu nó, miệng lẩm bẩm:
 
“Nếu  thế …    nhặt em . Em ở trong hang sói còn mập trắng như bánh bao… theo  chỉ  chạy trối chết…”
 
 gục đầu, ý thức chìm  bóng tối.
 
Trong mơ,  thấy  ai đó nhẹ nhàng bế Thang Viên  khỏi lòng .
 
 hốt hoảng  giữ , nhưng tay chỉ khua trong   vô hình.
 
Lần nữa mở mắt,  đang   một chiếc ghế sofa.
 
Ánh mặt trời chiếu  từ ngoài cửa sổ, ấm áp, yên bình như một giấc mộng .
 
Khiến  suýt nghĩ… tất cả những gì  qua chỉ là cơn ác mộng.
 
“Thang Viên?” –  gọi khẽ.
 
Không ai trả lời.
 
 giật  bật dậy.
 
Vừa  lao  cửa một cái bóng to lớn  chắn ngang  mặt.
 
Cây d.a.o mổ cong.
 
Điếu thuốc tẩu.
 
Là ông Thái.
 
Ông  phả  một làn khói dày, lạnh lùng :
 
“Con bé…  một con chồn vàng bắt  .”
 
“Con chồn đó…”
 
“Hừ,  giống cha  thật đấy.”
 
Ánh mắt ông  đầy ẩn ý.
 
Một lúc ,  mới dần hiểu   chuyện  xảy  thế nào.
 
Ông Thái mà  gặp ở nhà ông  là thật, ông     hề say khướt ở lò mổ như lời tên giả mạo Chu Bán Tiên . Ông  về nhà ngay trong ngày hôm đó.
 
Từ  đó trở , tất cả những gì  thấy đều là do hồ yêu biến thành.
 
Khi  Chu Bán Tiên  chết, ông Thái vò đầu,     trong phòng như phát điên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-su-xem-boi-ngoai-truyen-van-tieu-at/chuong-6.html.]
 
“Cái lão Chu lừa đảo   mà cũng c.h.ế.t  ?  là khó tin thật đấy.”
 
 :
 
“Bây giờ trong làng tình hình thế , ông Thái, ông tính ? Cháu    tìm .”
 
Ông Thái bật :
 
“Quay về? Chu Bán Tiên còn  giết,  thì   gì? Cứu  ai?”
 
“Cậu còn nhớ ? Chu Bán Tiên  chết, lão Hoàng Tứ    tin. Cậu chắc chắn là   phế đạo hạnh thật ?”
 
“Có bao giờ  nghĩ đến khả năng… màn xin phong danh hôm đó cũng chỉ là kịch của nó diễn cho  xem?”
 
 ngây :
 
“Chuyện xin phong… là giả?”
 
Ông Thái lạnh nhạt :
 
“Chồn vốn   mùi  nồng,  còn mang theo đứa nhỏ mệnh phạm Huỳnh Hoặc, chắc chắn  thể thoát khỏi mũi của con chuột . Vậy nên, nếu nó thông minh, việc đầu tiên   là đẩy tai họa sang  khác. Tốt nhất là lôi Chu Bán Tiên hoặc   gánh đỡ,  tranh thủ loạn mà trốn.”
 
Đầu  như oành một cái. Hàng loạt hình ảnh về Hoàng Tứ lướt qua trong đầu.
 
Hắn bảo   tìm Chu Bán Tiên.
 
 để Thang Viên  cho  giữ, khi đó  thoáng khựng .
 
Sau đó Chu Bán Tiên chết,    thì  cũng như    đó về.
 
Chẳng lẽ chính   ôm Thang Viên tới nhà Chu Bán Tiên,  gián tiếp lợi dụng con chuột hại c.h.ế.t ông ?
 
Mọi chuyện dần nối  với . Sự thật hiện  thật tàn khốc, khiến đầu óc  tối sầm .
 
Ông Thái :
 
“Giờ thì con bé chắc   Hoàng Tứ mang  núi sâu. Cậu định   mà tìm?”
 
 nghiến răng:
 
“Cháu  tìm  con bé.”
 
“Vậy thì cầm lấy d.a.o của   theo .”
 
Ông Thái   đưa cho  con d.a.o mổ lưỡi cong quen thuộc.
 
“Dao mổ heo của , mấy loài yêu quái đấy  thấy là run liền. Nếu  thật sự tìm  Hoàng Tứ, đ.â.m một nhát thôi, nó  c.h.ế.t cũng què.”
 
 đón lấy con dao, cúi sâu  cảm ơn,   đầu chạy về phía làng.
 
Trở  làng,  lao  nhà .
 
Không  gì bất ngờ Hoàng Tứ và Thang Viên đều  ở đó.
 
Thời gian của   còn nhiều.        tìm ở .
 
Suy nghĩ  cuồng trong đầu .
 
Cuối cùng… một ý tưởng điên rồ lóe lên.
 
 rời khỏi làng, chạy thẳng đến núi Tiểu Phong.
 
Vừa đến nơi,  cất giọng hét:
 
“Hồ yêu! Ngươi còn  thành hồ tiên ?!”
 
Tiếng vang vọng khắp sườn núi. Rất nhanh, từng con hồ ly trong rừng nhô lưng, cảnh giác tiến  vây quanh .
 
  thấy một nữ tử trong đám hồ ly sắc mặt tái nhợt, trông như  thương.
 
 :
 
“Chính cô là kẻ hôm qua giả dạng ông Thái  ? Cô với nghĩa phụ  là quan hệ gì?”
 
  nghi từ hôm qua, nếu   là hồ ly năm xưa gặp cha nuôi ,  cô   hận thù sâu đến thế với gia đình ?
 
Nữ hồ ly lạnh lùng :
 
“Ta… chính là nghĩa mẫu của ngươi.”
 
 chẳng hề ngạc nhiên, bật :
 
“Thảo nào hôm qua cô   tay. Hóa  câu   phong thành  thì  thể g.i.ế.c  là thật.”
 
Ánh mắt hồ ly đầy căm hận:
 
“Nhờ cha con các ngươi ban ơn,  mới sống trong khổ đau như .  giờ ngươi  dám mò tới đây thật nghĩ   thể g.i.ế.c ngươi ?!”