phản bác:
 
“Dù thế nào… thì nó vẫn chỉ là một con chuột! Một con súc sinh! Rốt cuộc ông   gì?!”
 
“Súc sinh?” – ông  hừ lạnh – “Nhiều khi con  còn  bằng súc sinh đấy thôi!”
 
“Tao  nghề y bao năm, cứu   bao nhiêu mạng . Trên mặt thì   gọi tao ‘thần y’, tâng bốc lên tận trời, nhưng  lưng… mày  họ  gì tao ?”
 
“Họ gọi tao là súc sinh, là đồ đồ tể! Mày nghĩ tao   thấy ?”
 
Giọng ông  lạnh như băng.
 
  đáp  vì bản  … cũng từng  những lời đó.
 
Con chuột khổng lồ bắt đầu ré lên chói tai.
 
Ông Thái  tiếp:
 
“Ông mày cứu sống bao nhiêu , giờ chỉ  nuôi một con chuột, nó chỉ  một đứa trẻ thì tao cho nó đứa trẻ đó thì   ?”
 
“Hơn nữa… đứa trẻ đó còn là một tai tinh!”
 
Nói , ông giơ tay gọi Hoàng Tứ:
 
“Đưa con bé đây! Tối qua mày lợi dụng lúc tao sơ hở mà giấu nó , hôm nay, tao xem mày trốn kiểu gì nữa!”
 
 c.h.ế.t lặng. Một linh cảm đáng sợ chợt hiện lên trong đầu.
 
“Chu Bán Tiên… là ông g.i.ế.c đúng ?”
 
Ông Thái  khẩy coi như thừa nhận.
 
“Lão già đó suốt ngày thần thần bí bí,  vài câu vô thưởng vô phạt mà dân làng  tin răm rắp! Thà tin  còn hơn tin y thuật của tao?”
 
“Người như thế… sống là cái tát  mặt tao. Giết … là   trời hành đạo!”
 
 còn  kịp phản bác thì ông  mất kiên nhẫn, đưa tay bóp chặt cổ .
 
“Hoàng Tứ, giao con bé  đây! Nếu , tao  ngại g.i.ế.c thêm một đứa nữa !”
 
“Đừng quên, chỉ cần thằng nhóc  chết… cả đời mày cũng đừng hòng thành tiên!”
 
Mặt Hoàng Tứ tái mét.
 
Lúc   mới hiểu chuyện Hoàng Tứ xin phong là thật. Hoàng Tứ thật sự xem  như con, định nuôi  khôn lớn để thành tiên.
 
Hắn ôm Thang Viên, chậm rãi bước đến.
 
 hoảng loạn  giãy , nhưng tay ông Thái cứng như thép,     thể nhúc nhích.
 
Thang Viên bật , đưa tay về phía , cố gắng với tới.
 
 càng thêm hoảng hốt, cho đến khi  thấy Hoàng Tứ… nháy mắt với .
 
 lập tức bình tĩnh , suy nghĩ xoay chuyển, một tay luồn  túi áo.
 
Ông Thái đắc ý :
 
“Ha ha… tao dùng thằng nhóc loài   để tìm  mày,  thấy thú vị ? Một con chồn mà   phong  cha nực  thật chứ!”
 
Ông vươn tay định túm lấy Thang Viên.
 
Ngay khoảnh khắc ,   do dự ấn ngay con ấn đang nóng bỏng  cánh tay ông !
 
“A a a!!!”
 
Ông  gào thảm, buông tay theo phản xạ!
 
 lập tức vùng  chạy!
 
Cùng lúc đó, Hoàng Tứ gầm lên, tung một cú đá thẳng  hạ bộ ông Thái!
 
“Rắc!”
 
“Dám  nhạo   con trai là loài ? Để xem giờ ngươi còn  cha  nữa ?!”
 
“Chạy!!!” – Hoàng Tứ hét lên.
 
 lập tức theo sát , ba  chúng  chạy thục mạng  rừng sâu.
 
Phía  là tiếng gào thảm của ông Thái, tiếng rống giận dữ của con chuột, âm thanh hỗn loạn dội cả núi rừng.
 
Vừa chạy, Hoàng Tứ  mắng:
 
“Tất cả tại ngươi! Nếu lúc  chịu  lời theo  thì  đến nỗi thành  thế ?!”
 
 cũng bực:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-su-xem-boi-ngoai-truyen-van-tieu-at/chuong-8.html.]
“Thế ai bảo ông dẫn  chạy  khỏi làng?! Rõ ràng   gặp Chu Bán Tiên, ông  chạy về hướng ngược , ai mà tin cho nổi?!”
 
“Ta là vì tránh con chuột đó! Chẳng    nó   làng  ?!”
 
  gượng:
 
“Vậy    rõ nhé.”
 
“Thang Viên giao cho ông. Ông nuôi nó khôn lớn giúp .”
 
 thở dốc.  chạy  nhanh, giờ mang theo  chẳng ai thoát .
 
 dừng , chậm hẳn  phía .
 
Thang Viên giật  hét lên, hai tay vươn về phía .
 
Mắt Hoàng Tứ đỏ bừng, tất cả lời   cuối cùng chỉ còn một câu:
 
“Từ giờ… ngươi là con .”
 
Hắn bỏ cơ hội thành tiên, cõng Thang Viên chạy thục mạng  rừng.
 
Còn   , lao thẳng về phía ông Thái!
 
“Bùm!”
 
Ngay lúc  định liều  lao , một cánh tay bất ngờ ôm chặt lấy eo .
 
Hồ nữ nhấc bổng  lên, xoay  phóng  như gió. Con d.a.o mổ của ông Thái sượt sát sống mũi , cắm “phập” xuống đất!
 
Chỉ vài bước   đuổi kịp Hoàng Tứ, ánh mắt hồ nữ lạnh như sương,   chằm chằm.
 
 chợt bừng tỉnh: Hai  ... chẳng    xem là cha và    ?!
 
Nghĩ tới đây,  hấp tấp hỏi:
 
“Khoan ! Muốn thành tiên thì cần điều kiện gì?! Hoàng Tứ là cha nuôi,  đợi  trưởng thành mới  phong Hoàng Tiên. Còn bà thì ?!”
 
Hoàng Tứ cũng bừng tỉnh, hoảng hốt  hồ nữ!
 
Nếu lúc ,   hồi phục  pháp lực... tình thế  thể xoay chuyển!
 
Hồ nữ lạnh lùng đáp:
 
“…   một đứa con thuộc nhà họ Từ.”
 
“……”
 
, Hoàng Tứ và Thang Viên đồng thanh:
 
“MẸ ƠI!!!”
 
Gió thổi “vù” qua một trận.
 
Hồ nữ thoáng ngây   thành tiên thật.
 
Hoàng Tứ kinh ngạc: “Thành… thật ?!”
 
 ngớ : “Dễ  á?”
 
Nhìn Hoàng Tứ,   bừa:
 
“Cha, tính tuổi  thì con đủ mười tám  đó.”
 
Hoàng Tứ ngẩn  một giây, cảm nhận thử vẻ mặt lập tức biến đổi:
 
“Thành ! Pháp lực của  về !”
 
 mừng rỡ,  sang  hồ nữ bà  im lặng một lúc,  đó gật đầu:
 
“Có thể đánh  .”
 
Chạy cả một buổi trời, cuối cùng  cũng … nghỉ.
 
Hoàng Tứ và hồ nữ cùng bước về phía ông Thái.
 
Trên trán ông  nổi gân xanh, chỉ liếc một cái   cục diện   đổi.
 
“Đừng tưởng phong tiên là  thể đối đầu với tao! Chỉ là mấy tiên dân gian hèn mọn, đừng mơ thành thần thật!”
 
Ông  nhấc d.a.o mổ, cùng con chuột khổng lồ lao tới như bão lũ!
 
Hoàng Tứ và hồ nữ liếc , chia  hai ngả vây , chiến trận sắp bùng nổ!
 
 ôm chặt Thang Viên, lo lắng  bên mép rừng.
 
Suy nghĩ một lúc,  móc  quyển 《Hoằng Cảnh Truyền》,  xổm học cấp tốc.
 
Đây là truyền thừa của phái Mao Sơn, cực kỳ quý giá. Nếu  học  vài chiêu,    thể giúp  họ!