Thiên Tai Ập Đến Ta Tích Trữ Hàng Hoá - Chương 290

Cập nhật lúc: 2025-08-18 21:11:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tình hình của căn cứ Sơn Thành vô cùng nghiêm trọng, bộ Sơn Thành đều động đất, nước sông Ngân Giang tràn cùng với mưa bão lớn phá hủy, xây dựng sẽ khó khăn, vật tư thì cũng hạn chế! Cho nên, sắp xếp cho thoả để chờ đợi chuyển ! Đương nhiên, nếu như căn cứ Lan Thành thì cũng , nhưng hết cứ chuyển đến căn cứ Lan Thành và chăm sóc cho sức khoẻ! Khi nào sức khoẻ định thì thể rời bất cứ lúc nào, cũng ! chúng vượt qua khó khăn mắt !"

Mọi cảm động khi lời của Lục Tinh Đường, thậm chí vài bật , nhân viên quản lý, quân nhân của căn cứ Sơn Thành cũng cảm ơn Lục Tinh Đường, cảm ơn căn cứ Lan Thành giúp đỡ khi họ gặp nạn.

Lục Tinh Đường đáp: "Chúng cũng từng nhận sự chiếu cố của , nếu như sự giúp đỡ của căn cứ chính phủ Sơn Thành, thì chúng sớm c.h.ế.t ở căn cứ Hy Vọng ở Hàng Thành!" Năm đó, họ vẫn còn là của căn cứ Hy Vọng ở Hàng Thành, họ từng trải qua cảnh sương mù dày đặc ăn mòn, sương mù nuốt chửng bộ căn cứ Hy Vọng, bộ căn cứ phá huỷ, là căn cứ chính phủ Sơn Thành ngại đường xá xa xôi đến đưa vật tư cho họ, động viên họ trùng kiến, cố gắng tồn tại! Đây cũng coi như là báo đáp sự giúp đỡ của căn cứ chính phủ Sơn Thành năm đó.

Người của căn cứ chính phủ Sơn Thành khi thấy điều , cũng thở phào: "Sau khi căn cứ Hy Vọng phá huỷ trong trận thiên tai thì chúng vẫn luôn cảm thấy đáng tiếc, bởi vì trưởng căn cứ Tô Trình thật sự việc !"

Lục Tinh Đường đáp: "Hiện tại Tô Trình đang ở căn cứ Lan Thành, là cục trưởng của cục an ở căn cứ Lan Thành."

Nghe thấy Tô Trình vẫn còn sống, còn trở thành cục trưởng quản lý an của căn cứ Lan Thành thì kinh ngạc vui mừng, càng cảm kích căn cứ Lan Thành, cũng tràn đầy khao khát hơn. Tiếp đó, họ bàn bạc về tình hình ở căn cứ Sơn Thành cùng tình hình và lượng còn sống sót, họ nhanh chóng quyết định những còn sống sót lập tức chuyển đến căn cứ Lan Thành, cho họ những chỗ còn trống để đến căn cứ Lan Thành.

Lục Tinh Đường và Quý Ngôn Mặc đưa ba lô lưng cho quân nhân, để họ phân phát đồ ăn trong ba lô: "Bên trong một vài thuốc đặc hiệu nghiên cứu , phân phát hết thuốc cho những yếu ớt với quân nhân khác, đợi lát nữa máy bay của chúng đến, bên còn đồ ăn, nước uống, thuốc đặc hiệu, nếu tình hình hơn một chút thì cứ kiên nhẫn mà chờ đợi!"

Những quân nhân nhận lấy ba lô mở , lấy hết tất cả đồ ăn, thuốc đặc hiệu, đó phân phát hết tất cả, mà quân nhân, của ban quản lý căn cứ đều nhận lấy gì cả, thứ đều phân phát hết cho ngươi còn sống sót.

Lục Tinh Đường bậm môi, tán thành, nhưng đều phân phát, nên Lục Tinh Đường cũng gì cả, lặng lẽ chờ đợi máy bay đến với , đợi mười phút thì máy bay cũng bay đến, Lục Tinh Đường lập tức lấy bộ đàm để liên lạc với máy bay.

Sau khi liên lạc, Lục Tinh Đường họ tìm vị trí bến đỗ để đáp máy bay, khi của quân đội Sơn Thành vị trí đó thì Lục Tinh Đường cũng yên tâm hơn, khi ngỏ ý với họ rằng sẽ đưa những còn sống sót đang trong tình trạng nghiêm trọng nhất lên máy bay, còn những khác thì sẽ chuyển đến bến đỗ máy bay, tới lúc đó thì sẽ ở đó để chờ đợi căn cứ Lan Thành đến chi viện.

Người máy bay tìm vị trí chậm rãi hạ xuống và tiếp đất bằng độ cao thấp, thả vật tư từ từ xuống bằng dây thừng, cơ trưởng cũng chầm chậm di chuyển vị trị máy bay, để thể giảm thiểu sự khó khăn, nhanh chóng đưa hết tất cả vật tư lên núi.

Quân nhân rải rác khắp nơi để chờ đợi vật tư thả xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-tai-ap-den-ta-tich-tru-hang-hoa/chuong-290.html.]

Trên máy bay là hai ông chú cẩn thận, chậm rãi cẩn thận thả túi đồ ăn đầu tiên xuống, Lục Tinh Đường nhận lấy đồ ăn, cô dùng bộ đàm để thông báo cho máy bay, để họ tiếp tục dùng dây thừng để thả đồ ăn xuống.

DTV

Chỉ năm bao lớn vật tư, nhưng mất nửa tiếng để thả xuống, khi đám Lục Tinh Đường nhận lấy hết tất cả vật tư thì họ tiếp tục thả dây thừng xuống máy bay.

Đám Lục Tinh Đường lập tức cố định quân nhân, những còn sống sót đang trong tình trạng nghiêm trong nhất , đó hai máy bay sẽ kéo lên, Quý Ngôn Mặc âm thầm dùng dị năng để giúp đỡ hai phi công đưa còn sống sót lên máy bay. Sau đó cứ lặp lặp như thế cho đến khi đủ lượng máy bay thì dừng , Lục Tinh Đường dặn dò phi công chú ý an , chuyến bay tiếp theo đổi lái khác, nhất định tìm một phi trường thích hợp để đáp máy bay chờ đợi bọn họ.

Sau khi đợi máy bay rời , Lục Tinh Đường để cho phân phát đồ ăn, tranh thủ cho đều thể ăn, đồng thời cũng nghiêm nghị : "Người nào lãnh lương thực, thuốc đặt hiệu đó thì phép lãnh thêm nữa! Nếu như cứ cố chấp thì trưởng căn cứ bây giờ sẽ tiễn các !" Đang thì Lục Tinh Đường móc s.ú.n.g từ trong túi : " là một m.á.u lạnh vô tình, hai lời, đừng trêu chọc , coi chừng sẽ cứu viện, bắt đầu tháo chạy từ từ!"

Những đồ ăn, thuốc đặt hiệu đó khuất phục hành vi của Lục Tinh Đường, đơn giản là vì họ vẫn ăn no, khi Lục Tinh Đường xong, vốn tưởng rằng đám ở căn cứ và quân nhân ở Sơn Thành sẽ vài câu gì đó, kết quả là biểu hiện gì cả, một lời, lặng lẽ giúp đỡ Lục Tinh Đường.

Thậm chí một vài lính bắt đầu họ bằng ánh mắt , tình thế bắt buộc, họ chỉ thể kìm nén ngọn lửa xuống, nhưng khi họ thấy ngoài thuốc đặc hiệu mà mỗi đều một cái thì tất cả thức ăn đều ăn hết trong miệng, còn họ thì ngay cả một nửa cũng nên sự tức giận lập tức biến mất.

Nếu như họ thực sự cướp đoạt thức ăn với còn sống sót và quân nhân, thì sẽ vô cùng tàn nhẫn, c.h.ế.t cũng là đáng đời.

Đợi cho ăn xong hết tất cả thức ăn thì Lục Tinh Đường bảo họ tập hợp để chuẩn xuống núi, lên núi khó thì xuống núi cũng khó như , nhưng cho dù là như thế nào thì cũng thể cứ chờ đợi ở đây. Nhân viên chính phủ, quân đội lập tức tập hợp tất cả , theo một đội quân dẫn đường, còn sống sót sẽ ở phía , những sức khoẻ sẽ quân nhân dìu dắt ở hai bên hoặc cõng lưng, mệt thì sẽ tại chỗ để nghỉ ngơi.

Con đường xuống núi vô cùng khó khăn, nhiều té ngã trong quá trình xuống núi, thậm chí còn rơi mất vật tư cần thiết, Lục Tinh Đường bảo Quý Ngôn Mặc âm thầm đưa những vật tư mà họ rơi trong gian.

Bởi vì ăn một ít, quá no nhưng cũng thêm chút sức lực, cộng thêm thời tiết , cho dù núi ẩm ướt trơn trượt thì cũng gậy gỗ để chống đỡ và cùng dìu dắt lẫn , mất ba tiếng đồng hồ lăn lộn té ngã thì tất cả cũng xuống núi. Sau khi xuống núi thì tập hợp tất cả để kiểm tra tình hình, nhiều té ngã thương hoặc hai chân khập khiễng, nghiêm trọng nhưng ảnh hưởng.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, sự dìu dắt của nhân viên quân đội, cuối cùng khi trời sụp tối thì họ cũng đến bãi đỗ máy bay mà cơ trưởng tìm thấy, khi họ đến nơi thì dừng nghỉ ngơi tại chỗ, chờ đợi căn cứ Lan Thành đến chi viện.

Trời tối, sự giúp đỡ của Lục Tinh Đường, khắp nơi đều lửa thắp sáng, ánh lửa chiếu rọi lên những gương mặt đang mệt mỏi, bụng cũng bắt đầu phản kháng, lúc khó mà chịu đựng nữa thì cuối cùng cũng tiếng ầm ầm của máy bay, thanh âm vô cùng dày đặc, tiếng của một chiếc máy bay, ánh mắt của Lục Tinh Đường và những khác sáng lên, lập tức cho cầm bó đuốc lên để dẫn dắt máy bay đến chỗ của họ, một chiếc một chiếc quanh quẩn trung, lượt hạ cánh, tiếp nhận còn sống sót cùng với nhân viên quân đội.

Loading...