Thiên Tài Huyền Học Và Ông Chồng Bất Đắc Dĩ - Chương 389

Cập nhật lúc: 2025-04-28 00:31:33
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một bảo vệ giỏi phải nhớ ba nguyên tắc: tóm lấy người giao hàng lạc lõng, gặp nguy hiểm rút lui toàn thân, giả vờ chăm chỉ để tăng lương.

"Anh em, có việc rồi, theo tôi đuổi theo!!"

Khu vực này toàn biệt thự, mỗi căn cách nhau khá xa, khuôn viên cũng rất lớn.

Lâm Khê loanh quanh đến trước cửa nhà họ Giang, cực kỳ hối hận.

Hôm qua đáng lẽ phải xin cách liên lạc của Giang Đình, giờ làm như ăn trộm, chột dạ vô cùng.

Gọi người hay gõ cửa?

Trước có tường cao chặn đường, sau có bảo vệ đuổi theo.

Lâm Khê quyết định tiếp tục trèo tường.

Bức tường ba mét đối với cô rất dễ dàng, chỉ cần chống một tay, nhảy một cái là qua.

Vừa đáp đất, sau lưng vang lên một giọng nói ngạc nhiên.

"Hử?! Nhất định là hôm nay tôi mở mắt sai cách, lại thấy em gái trèo tường!!"

Làm việc xấu mà bị bắt quả tang, Lâm Khê hơi ngượng ngùng, cô bình tĩnh giải thích.

"Tôi tính rồi, hôm nay thích hợp để trèo tường."

Giang Tế dụi mắt thật mạnh, xác nhận đây không phải là ảo giác.

Tối qua, Tô Tử Khôn nhắn tin cho anh ta.

[Đại sư nói rõ ngày mai muốn gặp cậu, đừng trốn nữa, chuẩn bị đi Thần Toán Đường.]

Giang Tế vô cùng phấn khích, cả đêm không ngủ được.

Buổi sáng mấy giờ đi đây?

Sáu giờ thì quá sớm, mười giờ thì quá muộn.

Anh ta băn khoăn mãi, trời dần sáng.

Giang Tế giật mình, rửa mặt qua loa rồi lao thẳng xuống tầng, vừa đến cửa đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Thật sự là em gái, cô đến rồi!

Cô còn đáp lại lời anh ta nữa!

Giang Tế tiến lên một bước, vẻ mặt xúc động: "Em gái... không, Đại sư, cô tìm tôi có chuyện gì, chỉ cần tôi làm được, việc gì cũng có thể."

Lâm Khê hỏi lại: "Tô Tử Khôn nói với anh à?"

Giang Tế gật đầu: "Tôi vốn định đến Thần Toán Đường tìm cô, không ngờ cô lại đích thân đến đây."

Lâm Khê phủi bụi trên tay: "Không đến Thần Toán Đường, đến thẳng nhà họ Giang, một bước là xong."

Giang Tế mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, trí thông minh của anh ta bỗng tăng tốc.

Trước đây, em gái không muốn nhắc đến nhà họ Giang, yêu cầu anh ta giữ bí mật về thân thế, hôm nay lại trèo tường vào đây.

Chẳng lẽ em gái muốn quay về nhà họ Giang?

Giang Tế hỏi: "Em muốn quay về?"

"Ừ." Lâm Khê xác nhận suy đoán của anh ta: "Sau này không cần lén lút gọi tôi là em gái, anh có thể đường đường chính chính gọi tên tôi."

Gọi tên em gái...

Giang Tế mở to mắt, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Được, được, được, anh nghe lời em."

Anh ta ngẩng đầu hướng về trời xanh, hét lên ba tiếng thật to: "Em gái! Em gái!! Em gái!!!"

Âm thanh vang dội khiến đám người hầu xung quanh phải chú ý.

"Cậu hai, sáng sớm anh làm gì vậy?"

Giang Tế dang rộng hai tay, vui vẻ xoay vòng: "Không có gì, cậu hai lại phát điên, đừng để ý đến tôi, đừng đến đây, đừng kinh ngạc."

"Trời ơi, em gái của tôi đã quay về rồi!!"

Lâm Khê lập tức bịt miệng anh ta, kéo anh ta vào một góc: "Không bảo anh hét ngay bây giờ."

Giang Tế làm động tác chiến thắng, cả người tràn đầy niềm vui: "Em gái yên tâm, ở nhà họ Giang này, anh sẽ bảo vệ em!"

Lâm Khê bất đắc dĩ: "Dẫn tôi vào xem, để tôi biết nhà họ Giang có những ai."

Giang Tế vỗ mạnh lên đầu mình: "Vui quá suýt quên mất, em gái, mời vào, anh dẫn em đi một vòng."

"Nhà họ Giang không giống nhà họ Phó hay nhà họ Tô chỉ có vài người, chúng ta là một đại gia tộc."

"Ông nội cưới ba bà, tổng cộng sinh được năm người con, rồi sinh ra..."

Giang Tế bối rối, vừa đếm ngón tay vừa nói: "Không đếm nổi, nhiều quá."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-tai-huyen-hoc-va-ong-chong-bat-dac-di/chuong-389.html.]

Lâm Khê nhếch mép, chẳng kỳ vọng gì ở anh ta cả.

Có người dẫn đường là được, ít nhất không bị bảo vệ tận tụy chặn lại ở cổng.

Cô quan sát xung quanh. Vào cửa là một khu vườn lớn, đối diện là một biệt thự với tường đỏ, mái trắng, mang phong cách trung hoa truyền thống, trông khá cổ điển.

Đi tiếp vào trong, bốn tòa biệt thự phân bố rải rác, phong cách trang trí giống hệt nhau, tòa phía đông lớn hơn hẳn các tòa khác, cuối cùng là một ngọn núi xanh cao vút.

Diện tích đủ rộng, biệt thự cũng nhiều, nhưng bầu không khí có phần u ám, không bằng Đế Cảnh Viên.

Lâm Khê khẽ lẩm bẩm: "Ba anh em các anh mỗi người ở một biệt thự, mở cuộc họp gia đình chắc phải đi taxi."

"Em gái nói đúng."

Giang Tế phản ứng một lúc mới nhận ra cô vừa nói gì, kiên nhẫn giải thích.

"Ông nội và ba bà sinh năm người con, bác cả ở tây viện, cô hai ở cùng ông nội tại Chủ Uyển, tức tòa nhà đầu tiên."

"Người thứ ba là bố chúng ta, ở Đông Viên. Chú tư ở Bắc Môn, chú út ở Nam Phủ."

"Bác cả có một mẹ, cô hai và bố có cùng mẹ, chú tư và chú út là sinh đôi."

Lâm Khê giơ ngón cái: "Ông cụ thật giỏi, mối quan hệ ở nhà họ Giang còn phức tạp hơn cả mạng nhện."

Chẳng trách bên ngoài có rất ít tin đồn về nhà họ Giang, năm người con sinh ra hai mươi đứa cháu, ai mà phân biệt được?

Giang Tế dừng bước: "Em gái không cần để ý những người khác, có việc gì cứ tìm anh hai."

Lâm Khê nhẹ nhàng đáp: "Lần sau nhất định."

Cô trở lại nhà họ Giang là để tìm ra chân tướng, những mảnh vỡ đang ẩn giấu, bí mật năm đó, tiện thể bảo vệ ông anh ngốc này.

Anh ta ngốc thế này, còn không thông minh bằng Quý Hành, bất cẩn là mất mạng ngay.

Lâm Khê thúc giục: "Anh ở đâu, tôi điều chỉnh phong thủy, chỗ này đông người khí tạp, ảnh hưởng sức khỏe."

Giang Tế lại bắt đầu kích động, ngón tay run rẩy liên tục: "Cảm ơn em gái, anh không sao đâu."

Thực tế, trong lòng anh ta như nở hoa.

Ha ha, em gái quan tâm đến anh ta, ha ha ha, anh cả và em út thua thảm rồi, ha ha ha, anh ta mới là người duy nhất có em gái, ha ha ha.

Lâm Khê không hiểu: "Anh cười cái gì, nước miếng chảy ra rồi kìa."

Giang Tế l.i.ế.m khóe môi, quay lưng lau đi: "Không có gì."

"Anh cả đã trở thành tổng giám đốc tập đoàn Giang Thị, nên nhánh chúng ta được xem là dòng chính, ở Đông Viên lớn nhất."

Bề ngoài Đông Viên bình thường, bên trong lại rất xa hoa, cả đại sảnh toát lên vẻ cổ kính, đèn chùm lộng lẫy tỏa ánh sáng lạnh lẽo, các bức tường treo đầy tranh danh họa.

Lâm Khê quan sát một vòng.

Tòa nhà này đã được điều chỉnh phong thủy, thanh lọc tà khí, linh khí rất dồi dào.

Giang Tế xoay người, gương mặt bỗng nghiêm túc: "Em gái, chuyện năm đó rất kỳ lạ, nếu em muốn tìm chân tướng, nhất định phải gọi anh."

"Anh hai đã lớn, có thể bảo vệ em."

Đôi mắt đào hoa sáng ngời nghiêm nghị, như đã quyết tâm sẵn sàng đối mặt với cái chết.

Lâm Khê quay mặt đi, lòng mềm nhũn vài phần.

Năm đó Giang Tế cũng chỉ là một đứa trẻ, dựa vào một niềm tin mà tìm cô suốt hai mươi năm.

Bây giờ cô đã lớn, không cần ai bảo vệ.

Lâm Khê trêu chọc: "Anh bảo vệ bản thân trước đi."

"Anh hai tất nhiên có thể bảo vệ bản thân." Giang Tế nhếch miệng cười, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ.

"Ai dám bắt nạt chúng ta, anh cắn c.h.ế.t hắn!"

Người hầu nghe những lời điên rồ của cậu hai đã quen, chào hỏi qua rồi đi, không nhìn thêm.

"Cậu hai, chào buổi sáng."

"Chào mọi người."

Giang Tế lắc đầu, gặp ai cũng giới thiệu: "Đây là em gái của tôi, gọi là cô chủ đi."

Người hầu trao đổi ánh mắt với nhau, bệnh của cậu hai ngày càng nặng, kéo đại một người vào làm tiểu thư.

Phu nhân trước giờ chưa từng sinh con gái.

Họ biết làm sao đây, phối hợp diễn thôi.

"Cô chủ, chào buổi sáng!"

Lâm Khê ngượng ngùng che mặt: "Các anh có gặp quản gia Lưu không?"

Giang Tế lắc đầu: "Ở đây không có quản gia Lưu, chỉ có trợ lý Hứa và chị Vương."

Anh ta hét to: "Chị Vương, nhanh mang trà cho em gái tôi, thông báo cho mọi người, thấy em gái phải gọi cô chủ."

Loading...