Thiên Tài Huyền Học Và Ông Chồng Bất Đắc Dĩ - Chương 409
Cập nhật lúc: 2025-04-28 20:43:29
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không khí đột nhiên trở nên gượng gạo, quản gia Lưu kịp thời đứng ra:
"Mợ chủ ăn được như vậy là tốt, lát nữa còn nhiều món ngon hơn. Hôm nay là sinh nhật cậu cả, các đầu bếp đã chuẩn bị từ sớm."
Phó Kiến Hoa liền thuận thế nói:
"Ừ, đúng vậy."
Trương Văn Tú kéo tay cháu trai bên cạnh:
"Là nhân vật chính của ngày hôm nay, cháu lên nói vài lời đi."
Đôi mắt đen của Phó Kinh Nghiêu hạ xuống, chỉ nói ba chữ:
"Cháu ấm ức."
Không khí lại gượng gạo thêm lần nữa, quản gia Lưu tiếp tục ra tay:
"Bánh sinh nhật đã chuẩn bị xong, chúng ta cùng chúc mừng sinh nhật cậu cả."
Đèn bắt đầu thay đổi liên tục, lúc vàng, lúc xanh, lúc tím, lúc lục, trông như đang dự tiệc sôi động.
Vú Ngô đẩy một chiếc bánh kem năm tầng từ từ bước tới.
Quản gia Lưu chỉ huy người hầu đồng thanh hát mừng, mỗi câu một lần tiếng Trung, một lần tiếng Anh:
"Cậu cả, chúc mừng sinh nhật vui vẻ, happy birthday to you, chúc mừng..."
Trương Văn Tú hối thúc:
"Đứng dậy ước đi, cắt bánh nào."
Phó Kinh Nghiêu bất đắc dĩ làm theo. Mỗi năm sinh nhật đều diễn ra thế này, anh đã quen với phong cách vừa lúa vừa ngượng ngập này rồi.
Ước xong, anh nhìn Lâm Khê chằm chằm.
Đừng quên nhé, vợ yêu.
Lâm Khê giơ tay ra hiệu "OK".
Những ngày qua, lần đầu tiên Phó Kinh Nghiêu nở nụ cười vui vẻ, cầm d.a.o cắt bánh kem.
Anh nhàn nhạt nói:
"Mọi người chia nhau ăn đi."
Vú Ngô thuần thục chia bánh, đưa mỗi người một miếng.
Phó Kinh Nghiêu lấy thêm hai miếng, đặt trước mặt Lâm Khê:
"Khê Khê, tối nay nhất định phải ăn thật no."
"Không vấn đề gì, em chắc chắn sẽ ăn no căng."
Lâm Khê tập trung thưởng thức miếng bánh ngon lành, hoàn toàn không để ý ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông bên cạnh.
Ăn no rồi, tối nay đến lượt anh.
Trọn vẹn sáu mươi ba ngày!
Những ngày qua thực sự là chịu đựng không nổi.
Khê Khê đã đồng ý, chuyện này không tính là ép buộc.
Mà là... dẫn dụ.
Cảnh cháu trai và cháu dâu tương tác khiến hai ông bà nhìn thấy mà lòng vui như mở hội.
Họ tin rằng không bao lâu nữa sẽ được nghe tin tốt lành.
Con đường theo đuổi vợ còn dài, thằng nhóc kia phải cố lên.
Trương Văn Tú ngồi một lúc rồi mở miệng giục:
“Quản gia Lưu, còn tiết mục nào nữa không?”
Ý bà cụ rất rõ ràng: mau chóng hoàn thành mọi việc, để Kinh Nghiêu và Tiểu Khê giải quyết chuyện quan trọng của họ.
Quản gia Lưu hiểu ý, giơ hai ngón tay thành ký hiệu "OK".
Ông ấy lớn tiếng tuyên bố:
“Tiết mục tiếp theo, tặng quà!”
Phó Kiến Hoa lấy ra một bức tượng ngọc, cười rạng rỡ:
“Cháu trai, nhận lấy đi, đặt ở vị trí nổi bật nhất trước cửa. Vừa bước vào nhà là nhìn thấy ngay.”
Phó Kinh Nghiêu chưa kịp nói gì thì quản gia Lưu đã hớn hở nhận lấy, nâng bức tượng ngọc lên và đặt nó trên đỉnh tủ cao nhất.
Quản gia Lưu hỏi:
“Nhìn rõ chưa?”
Phó Kiến Hoa giơ ngón tay cái:
“Rất rõ ràng.”
Phó Kinh Nghiêu liếc nhìn bức tượng ngọc, môi cong lên khẽ cười.
Hai mươi sáu lần sinh nhật, ông bà cuối cùng cũng tặng một món quà hữu dụng. Trước đó thì không muốn nhắc tới.
Nào là rùa phun nước, cả bộ đề toán, áo lông chồn cực kỳ lố bịch, hay những bông hoa dại vừa được hái ven đường...
Đây đều là những món đồ gì chứ?
Phó Kinh Nghiêu thở dài.
Phó Kiến Hoa nhéo tay anh, ra sức nháy mắt:
“Cười gì thế?”
“Thích thì cố lên đi.”
Phó Kinh Nghiêu im lặng một lúc, bước tới đứng sau lưng Lâm Khê, ý tứ rất rõ ràng.
Hai người muốn bế chắt, phải xem tâm trạng của Tiểu Khê. Trong nhà này, địa vị của anh là thấp nhất.
Sáu mươi ba ngày!
Đúng sáu mươi ba ngày!!
Phó Kiến Hoa lườm cháu trai, đúng là vô dụng.
“Sinh nhật đã qua, quà cũng tặng rồi, ông với Văn Tú về nghỉ sớm đây. Hai đứa tự lo cuộc sống của mình, có tin gì nhớ báo ông ngay.”
Lâm Khê đáp:
“Không thành vấn đề ạ.”
Cô và Phó Kinh Nghiêu đến nay mới chỉ một lần, lần trên đảo anh đã cố tình sử dụng một chiếc hộp dài.
Trước mắt còn quá nhiều bí ẩn, cô tạm thời chưa muốn có con. Bây giờ mà mang thai thì quá nguy hiểm.
Lâm Khê vẫy tay:
“Ông bà đi đường cẩn thận ạ.”
Trương Văn Tú và Phó Kiến Hoa chào tạm biệt cô:
“Tạm biệt nhé, lần sau đến nhà ông bà chơi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-tai-huyen-hoc-va-ong-chong-bat-dac-di/chuong-409.html.]
Lâm Khê mỉm cười:
“Nhất định ạ.”
Quản gia Lưu nghe thấy lời cô, lập tức ra lệnh cho mọi người dọn dẹp phòng khách rồi nhanh chóng rút lui.
“Sinh nhật cậu cả kết thúc, đi thôi!!”
Một nhóm người đến vội vã, đi cũng nhanh chóng, căn phòng khách rộng lớn lập tức trở nên trống vắng.
Người đàn ông vắt chéo chân dài, ánh mắt ẩn chứa ý vị khó đoán:
“Tiểu Khê, ông bà tặng quà rồi, còn quà của em đâu?”
“Đương nhiên là đã chuẩn bị rồi.” Lâm Khê xoay cổ tay: "Ngoài em, còn có cả các tiểu tinh linh nữa.”
Ánh sáng năm màu rực rỡ rơi xuống đất, chúng đồng thanh nói:
“Bảo bối, chúc mừng sinh nhật!”
Phó Kinh Nghiêu cố kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng:
“Cảm ơn Tiểu Kim, Tiểu Mộc, Tiểu Thủy, Tiểu Hỏa và Tiểu Thổ.”
Tiểu Kim đưa ra một thỏi vàng:
“Không biết chuẩn bị gì nên em biến ra một thỏi kim cương vàng.”
Tiểu Mộc nâng một bó hoa tươi:
“Sinh nhật thì nhất định phải có bó hoa thật đẹp.”
Tiểu Thủy giơ một chậu nước xanh biếc:
“Em mang hương vị của biển cả vào nhà.”
Tiểu Hỏa phun ra một ngọn lửa:
“Biểu diễn một màn hoa lửa chúc mừng sinh nhật anh.”
Tiểu Thổ xoay vòng tròn:
“Còn em thì sẽ múa và hát.”
Phó Kinh Nghiêu nhận thỏi vàng và bó hoa, lần lượt cảm ơn:
“Cảm ơn năm tiểu tinh linh đáng yêu.”
“Không có gì ạ.”
Tiểu Kim rất hiểu chuyện, tặng quà xong liền chỉ huy các tiểu tinh linh khác trở về vòng tay.
“Chủ nhân, bảo bối, chúng em không làm phiền hai người nữa.”
Tiểu Mộc không muốn đi:
“Anh Kim, cho ở lại chút đi… Ấy, đừng kéo tai em.”
Tiểu Kim nắm lấy tai nó, kéo về:
“Đi thôi, hôm nay không được gây chuyện.”
“Em đâu có gây chuyện, chỉ là muốn ăn bánh kem.”
Tiểu Mộc ôm miếng bánh còn lại, chui về vòng tay của Lâm Khê, để lại một câu đầy ẩn ý.
“Chủ nhân, bảo bối, chúc hai người một buổi tối vui vẻ.”
Lâm Khê vội vàng nhấn Tiểu Mộc vào trong:
“Ăn nhiều bánh, bớt nói đi.”
“Chúng em biết rồi, đảm bảo không chạy lung tung.”
Các tiểu tinh linh rời đi, Lâm Khê và Phó Kinh Nghiêu đối mặt với nhau, bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Phó Kinh Nghiêu ôm eo cô, giữ cô chặt trong lòng, hầu kết khẽ chuyển động.
Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy khao khát:
“Tiểu Khê, quà của anh, có thể mở chưa?”
Lâm Khê siết tay thành nắm đấm, đặt lên n.g.ự.c anh, kéo giãn khoảng cách giữa hai người:
“Anh nghiêm túc chút đi, quà của anh ở trong túi của em.”
Đôi mắt đen của anh sâu thẳm, giọng nói tràn đầy ủy khuất:
“Anh không cần quà khác, anh chỉ cần em.”
Lâm Khê khẽ ho, cúi đầu lục lọi chiếc túi nhỏ:
“Em là em, quà là quà, không giống nhau.”
Phó Kinh Nghiêu tự nhiên đáp lại:
“Anh muốn cả quà, cả em.”
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Khê ngây ra.
Người đàn ông tiến lại gần, cằm tựa vào hõm vai cô, giọng trầm khàn:
“Tiểu Khê, dạo này tại sao em cứ trốn tránh anh? Nếu em ghét chuyện đó, sau này anh sẽ không…”
Lâm Khê lắc đầu:
“Không phải ghét, mà là sợ.”
Phó Kinh Nghiêu khựng lại:
“Sợ đau sao? Lần trước anh quá đáng, anh xin lỗi.”
Lâm Khê ngắt ngón tay, quyết định nói rõ:
“Khi chúng ta thân mật, khí tím của anh sẽ tràn vào cơ thể em, ngày càng ít đi.”
Cô ngẩng lên, khẽ nói:
“Em sợ… làm tổn thương anh.”
Người đàn ông kề sát tai cô, nhẹ giọng an ủi:
“Vợ chồng là một thể, mọi thứ của anh em cứ lấy đi.”
“Tiểu Khê, không cần sợ, không có gì đáng sợ cả.”
“Nhưng…”
“Không có nhưng nhị gì hết. Em từng nói mệnh cách của anh cực tốt, ngay cả em cũng không bảo vệ được, sao gọi là tốt?”
Phó Kinh Nghiêu ôm cô chặt hơn, tim đập liên hồi.
Vì lo cho sự an nguy của anh, Lâm Khê cũng cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, cố hút ít khí tím nhất có thể.
Anh càng không muốn cô gặp nguy hiểm.
Khí tím thôi mà?
Cứ lấy đi! Lấy hết!
Tối nay, dù thế nào, anh cũng phải truyền thêm khí tím cho Tiểu Khê.
Kể từ lần cuối cùng, sáu mươi ba ngày qua anh đã chịu đựng rất khổ sở, mà cô cũng vậy.