Thiên Tài Huyền Học Và Ông Chồng Bất Đắc Dĩ - Chương 56
Cập nhật lúc: 2025-04-02 00:58:00
Lượt xem: 247
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Phong cúi mắt xuống, lạnh một tiếng.
"Hạ Đình, cô gái vẻ quan trọng với , nếu phá hủy cô thì nhỉ, chậc chậc!"
Anh hiệu bằng ánh mắt.
Mọi cầm ly rượu, lượt rót rượu cho Hạ Đình.
"Cậu Hạ, lâu gặp, kính một ly."
"Cậu Hạ, cạn , tối nay say về."
Hạ Đình uống rượu mạnh, để ý đến xung quanh.
Bạch Nhu mặt đầy hưng phấn, quan tâm đến những kẻ say rượu bên cạnh, cô tìm một nơi vui chơi.
Dì cô luôn lừa cô rằng trần gian vui.
Nhìn xem, ở đây vui.
Chờ , sẽ còn vui hơn nữa.
Hạ Đình cứ uống rượu mãi, từ khi nào bên cạnh biến mất, Chu Phong cũng thấy .
"Á!"
Đột nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng thét thảm thiết.
Hạ Đình tỉnh rượu vài phần, phát hiện Bạch Nhu thấy , nắm lấy bên cạnh, "Cô ?"
"Cậu Chu đưa cô ngoài !"
"Chu Phong!"
Hạ Đình dậy đẩy cửa ngoài, "Bạch Nhu, cô ở ?"
Bạch Nhu ngoan ngoãn ở cửa, vẻ mặt ngây thơ, cô đưa tay , mu bàn tay ướt đẫm.
Hạ Đình hiểu , "Cô vệ sinh ?"
Bạch Nhu gật đầu, kéo ngoài.
Hạ Đình hiểu ý cô , "Được, chúng về."
Chu Phong bất ngờ lao , mắt đầy sợ hãi, hét lên: "Yêu quái, cô là yêu quái!"
Hạ Đình , khó chịu quát: "Chu Phong, bậy gì thế?"
Chu Phong run rẩy, liên tục lặp hai chữ.
"Yêu quái, yêu quái!"
Bạch Nhu cắn chặt môi , nước mắt tuôn trào.
Cô sức lắc đầu, hai tay ngừng động tác.
yêu quái, hu hu hu.
Hạ Đình xoa đầu cô , "Được , , hiểu ý cô."
"Chu Phong, mày đánh !"
Anh giữ chặt Chu Phong và đánh một trận.
Đánh xong, men rượu bốc lên, Hạ Đình đầu óc choáng váng, ngã xuống đất.
Trước khi ngất, dường như thấy Bạch Nhu mắng .
Không thể nào, Bạch Nhu là câm, cô , thật sự say .
Hạ Đình mở mắt , phát hiện đang giường, ngoài trời còn sáng.
Anh nghĩ nhiều, chắc là đám bạn rượu đưa về.
Hạ Đình khát, xuống lầu uống nước, ở cầu thang bóng trắng lướt qua.
Anh dừng bước, uống rượu mà sinh ảo giác ?
Hạ Đình lắc đầu, bước một bước.
Một vô cùng quen thuộc ở bậc thang, chằm chằm.
Hạ Đình trừng mắt, "Quý Tranh!"
"Quý Tranh" mỉm hiền lành, từng bước tiến đến, hai tay vòng lên cổ .
Họ gần, thở ấm áp phả tai, mặt Hạ Đình đỏ bừng.
"Quý Tranh, em đến đây?"
Anh căng thẳng vui mừng, rõ lời.
"Chúng , chuyện , em..."
"Quý Tranh" tiến gần hơn, vòng tay ôm lấy , ngón tay lướt qua cổ áo .
Hạ Đình đẩy mạnh cô , "Quý Tranh?"
"Không! Em Quý Tranh!"
Anh chớp mắt, mặt biến đổi.
Mặt Quý Tranh biến thành mặt Bạch Nhu.
Hạ Đình ôm ngực, tức giận, "Bạch Nhu, cô đang gì?"
Bạch Nhu nước mắt lưng tròng, vẻ mặt như xúc phạm.
Hạ Đình ngơ ngác.
Chẳng lẽ say quá, nhầm Bạch Nhu thành Quý Tranh, ôm lấy cô .
Bạch Nhu , yếu đuối, sức lực nhỏ.
Nếu tay , Bạch Nhu thể nào tiếp cận , càng thể ôm .
Hạ Đình lập tức xin , "Bạch Nhu, xin , uống nhiều quá."
Bạch Nhu trợn mắt.
Chán quá, vui, nhanh như phát hiện.
Nếu để dì , chắc chắn sẽ nhạo cô thậm tệ.
Khí chất của Bạch Nhu đổi hẳn, từ một đóa hoa trắng nhỏ nhắn trở thành một bông hoa túc, trong mắt đầy vẻ trêu chọc.
Hạ Đình cảm thấy cô gì đó , "Cô thế?"
Bạch Nhu đột nhiên , khuôn mặt bắt đầu mọc những sợi lông tím, đôi mắt phát ánh sáng vàng kim.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-tai-huyen-hoc-va-ong-chong-bat-dac-di/chuong-56.html.]
Phía cô , mọc một cái đuôi lớn dài.
Không! Không chỉ một cái, mà nhiều cái đuôi lớn xù lông.
"Ôi trời!"
Hạ Đình mở to mắt, rượu lập tức tỉnh.
Bạch Nhu gì, một chiếc đuôi dài thượt lao thẳng về phía .
Hạ Đình tỉnh táo, "Cô... Bạch Nhu!"
Chiếc đuôi lông xù quấn lấy chân , kéo về phía .
Hạ Đình sợ hãi tột độ, nhắm mắt hét lớn: "Cô Bạch Nhu, Bạch Nhu ? Trả cô cho !"
Lực kéo đột ngột biến mất, mở mắt, mặt ai.
Quý Tranh, Bạch Nhu, chiếc đuôi lông xù, tất cả đều biến mất.
"Cái ..."
Hạ Đình tự vỗ mạnh vài cái, "Mình đang mơ, chắc chắn đang mơ."
Lúc đó, cửa phòng bên cạnh mở , Bạch Nhu rụt rè ló đầu , đầy lo lắng.
Hạ Đình vô cùng ngạc nhiên, "Bạch Nhu?!"
Bạch Nhu gật đầu, dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi , chứ?
Hạ Đình mặt mày căng thẳng, "... ."
Một cơn chóng mặt ập đến, lảo đảo ngất xỉu.
Khi tỉnh , Hạ Đình phát hiện trở giường, mồ hôi lạnh toát khắp .
Anh nhớ rõ đang chuyện với Bạch Nhu, đột nhiên ngất xỉu?
Bạch Nhu...
, chắc chắn Bạch Nhu vấn đề.
Trời sáng, Hạ Đình nhảy xuống giường và chạy ngoài.
Bạch Nhu sofa xem Peppa Pig, thấy xuống, cô mỉm.
Cô với đôi lông mi cong vút, lúm đồng tiền một bên sâu một bên cạn, ngoan ngoãn và ngọt ngào.
Hạ Đình hoảng loạn, "Bạch Nhu, tối qua chúng gặp ?"
Bạch Nhu lắc đầu, chớp đôi mắt to ngây thơ.
"Hỏng !" Hạ Đình vỗ đầu mạnh, "Mình bệnh , mắc chứng hoang tưởng."
Anh bệnh viện kiểm tra, bác sĩ , chỉ là thận yếu, nên ngủ sớm và uống ít rượu hơn.
Hạ Đình mang một túi thuốc lớn về nhà.
Đêm mười hai giờ, mơ màng, thấy Bạch Nhu với đuôi tím.
Chiếc đuôi lông xù quấn lấy eo .
"Chết tiệt! Lại nữa!"
Hạ Đình vật lộn và nuốt một miệng đầy lông.
Ư ư, yêu quái!
Tỉnh dậy, nhổ một mớ lông tím.
Lông mềm mượt, giống lông chó, màu giống cà tím.
Dù chậm chạp đến , cũng nhận Bạch Nhu vấn đề.
Trời sáng, Hạ Đình nhớ đến lời nhắc của Lâm Khê, lập tức tìm Phó Kinh Nghiêu cứu mạng.
Kết quả, lằng nhằng mãi đến bây giờ.
Hạ Đình tuyệt vọng, "Sắp mười hai giờ , Bạch Nhu, , yêu quái đó sẽ đến tìm ."
Anh giơ cao tay mô tả, "Đại sư Lâm, thật, cái đuôi dài, mắt vàng to..."
Lâm Khê trầm ngâm.
Kỳ lạ, con hồ yêu hại Hạ Đình, dường như đang chơi đùa với .
Hồ yêu tiếp cận với mục đích gì?
Lâm Khê cắt ngang lời kể vô nghĩa của Hạ Đình, "Bạch Nhu vẫn ở nhà ?"
Hạ Đình ngoan ngoãn gật đầu, "Ban ngày Bạch Nhu bình thường, đến tối mới bắt đầu biến hình."
"Được , sẽ đến nhà xem."
Lâm Khê bước , Hạ Đình thẫn thờ, cô thúc giục, "Đứng lên, thôi."
"Hả, hả?!"
Hạ Đình vội vàng dậy, quanh, "Đại sư, chúng cần chuẩn gì, như nếp cẩm, m.á.u chó đen?"
Lâm Khê liếc , ánh mắt như kẻ ngốc.
"Đây là hồ yêu, cương thi."
"Ồ ồ." Hạ Đình tự vỗ mấy cái, "Xin , mấy ngày nay đầu óc tỉnh táo."
Anh móc điện thoại , "Đại sư, xin mời, gọi xe."
Phó Kinh Nghiêu bước nhanh qua , "Lâm Khê, đưa em ."
"Được." Lâm Khê lên ghế phụ.
Hạ Đình ngạc nhiên, "Phó Kinh Nghiêu, thật cảm động, cuối cùng cũng coi là bạn."
Anh chuẩn mở cửa xe, Phó Kinh Nghiêu thản nhiên gạt tay , "Xe của ai cũng thể ."
Chiếc Maybach phóng mất.
Hạ Đình hít khói xe, nụ mặt biến mất, liền gọi một chiếc xe khác.
Anh tự an ủi , Phó Kinh Nghiêu xưa nay vẫn thế, ngăn Lâm Khê tay cứu là lắm .
Ha ha, họ vẫn là bạn mà.
Hai chiếc xe lượt đến nơi.
Hạ Đình cửa, "Đại sư Lâm, mở cửa đây."
"Mở ."