THIÊN TỨ LƯƠNG DUYÊN - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-10-31 03:13:48
Lượt xem: 66
1
Kiếp , là một blogger nổi danh nhờ tài ăn uống phi thường. Trong một thức đêm biểu diễn tài năng cho xem, đột tử.
Khi mơ màng tỉnh , trở thành An Thanh Thanh, nữ nhi của Lễ Bộ Thị Lang.
Còn nguyên chủ ư?
Vì món ăn trong lễ cập kê quá thịnh soạn, nàng bội thực mà qua đời.
Thật là một sự trùng hợp kỳ diệu. Ta nhập xác .
“Ta vốn mà.” Ta thản nhiên , nhưng nha bên cạnh vẫn tin.
“Bẩm lão gia, khẩu vị của tiểu thư lớn đến thế, cứ ăn mãi thế , e rằng sẽ tổn hại đến thể.” Nha Yến Cúc cùng phụ giường chằm chằm.
“Yên tâm . Đại phu xem qua , thể con bé khỏe mạnh, chỉ là… chỉ là dày chút khác thường mà thôi.”
“Thanh Thanh , một chuyện phụ bàn bạc với con.” Phụ xoa xoa tay, ánh mắt đầy vẻ nịnh nọt , khiến bất giác rùng .
“Phụ , việc gì Người cứ , nhi nữ đang đây ạ.” Ta ăn bánh chẻo trong bát, đáp lời. Một miếng, một miếng, khô.
“Phụ … phụ đưa con Tĩnh Vương phủ .” Phụ nuốt nước bọt, sắc mặt vô cùng thiếu tự nhiên, dường như còn pha chút hổ thẹn.
“Người… Người đưa con ?”
Chiếc bánh chẻo rơi tõm bát, kinh ngạc đến ngây . Không thể nào, mới đến đây đem bán ?
Tiểu thuyết thường như . Đem nữ nhi tặng cho vương gia để thăng quan tiến chức, mưu cầu tiền tài.
Lẽ nào Thị Lang phủ nghèo đến mức ?
“Con hiểu cũng . chỉ là thử một phen thôi, Tĩnh Vương mắt con.”
Ta đang định lắc đầu từ chối, nào ngờ lão đầu tung tuyệt chiêu.
“Tĩnh Vương phủ , sơn hào hải vị, của ngon vật lạ, thiếu thứ gì.”
“Con đồng ý.”
Vì mỹ thực mà cúi lưng, gì đáng mất mặt.
Không tam môi lục sính, cũng chẳng lễ bái đường, một cỗ kiệu nhỏ đưa từ cửa hông của Tĩnh Vương phủ trong.
2
Trước khi phủ, phụ lo đói nên mang cho một cái đầu lợn hầm.
“Ăn vụng thôi nhé, đừng để khác trông thấy.”
Đến Tĩnh Vương phủ, nha trong phủ thu xếp cho thỏa xong xuôi liền hành lễ lui .
Ta đói thật , quả nhiên ai hiểu nữ nhi bằng phụ .
Yến Cúc mang đầu lợn mà phụ đưa , ngoài sân canh.
Ta đang ăn uống ngon lành, Tĩnh Vương bỗng đẩy cửa bước . Nào ngờ chân trái vấp chân , cả bổ nhào lên bàn.
Tay của còn đang nắm lấy cái đầu lợn của .
Khung cảnh nhất thời vô cùng khó xử. Ta ngậm miếng thịt trong miệng mà quên cả nuốt. Tĩnh Vương vội vàng dậy, rút khăn tay lau sạch.
Lời đồn quả sai, Tĩnh Vương Lý Nguyên Thăng là một kẻ kén ăn.
Thân hình gầy gò như sào tre, chỉ dựa yến sào canh thang đắt đỏ để duy trì mạng sống.
Mày kiếm mắt sáng như , sống mũi cao thẳng, phối hợp với đường viền hàm sắc bén.
Quả là một mỹ nam tử tuyệt thế.
Chỉ là quá gầy, trông phần khắc nghiệt.
“Tham kiến Vương gia.” Nuốt vội miếng thịt trong miệng, vội dậy hành lễ.
“Ngươi cứ ăn tiếp , để bổn vương xem.” Tĩnh Vương nghiêm mặt đối diện . Quả hổ là vương gia, mặt hề chút bối rối nào.
Ta ăn một miếng thịt, lén liếc Tĩnh Vương một cái. Ăn thêm miếng nữa, liếc nữa. Lòng lo sợ lỡ như điều gì , chọc giận vị tai to mặt lớn .
Dù cũng trải qua một màn khó xử, trong lòng ít nhiều cũng chút thấp thỏm.
Nếu , tâm nguyện của phụ sẽ tan thành mây khói.
“Ngươi cứ ăn phần của , cần bổn vương.”
Mặt Tĩnh Vương ửng hồng, khiến cảm thấy khó hiểu.
Để xoa dịu sự ngượng ngùng, liền tăng tốc, ba miếng giải quyết xong cái đầu lợn.
“Ăn no ?” Tĩnh Vương mặt , yết hầu chuyển động.
Hử?
Hắn đang nuốt nước bọt.
Ta đột nhiên bừng tỉnh.
Lẽ nào đây là nghề cũ của ?
“Vẫn còn thiếu một chút ạ.” Ta ngượng ngùng , nước sốt bóng nhẫy vẫn còn dính khóe miệng.
“Thiếu cái gì?” Tĩnh Vương vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, như thể xem nhẹ chuyện sinh tử, nhạt nhẽo vô cùng.
“Đương nhiên là cơm . Chỉ ăn thịt mà cơm thì . Thêm chút cơm, bánh ngọt và hoa quả nữa là tuyệt.”
3
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-tu-luong-duyen/chuong-1.html.]
Tĩnh Vương lập tức cho gọi nha thu xếp.
Chẳng mấy chốc, cơm trắng, bánh đậu xanh thái lát, bánh hoa hồng, bánh hấp bát bảo… cùng với hoa quả tươi bày đầy bàn.
Ta thèm thuồng nuốt nước bọt.
“Ăn .”
Tĩnh Vương lệnh, liền như hổ đói vồ mồi. Gió cuốn mây tan, cả bàn thức ăn tiêu diệt sạch sẽ.
“Ợ~”
Cái dày 1TB của cuối cùng cũng no.
Tĩnh Vương dậy , với vẻ mặt mãn nguyện mà rời .
Ta lấy lạ, đồ ăn là ăn, cớ mãn nguyện?
Chẳng lẽ thèm ?
Tĩnh Vương , Yến Cúc vội vàng chạy . Vừa nàng ngoài canh cửa, bỗng nhiên việc gấp nên giải quyết. Nào ngờ chỉ trong chốc lát, Tĩnh Vương đến.
Trải qua chuyện , Tĩnh Vương gây khó dễ cho .
Thôi kệ, đến thì cứ yên tâm ở .
Ta dài giường, những ký ức về Tĩnh Vương trong tâm trí nguyên chủ từ từ hiện như một cuốn phim.
Tĩnh Vương Lý Nguyên Thăng, là đứa con đầu lòng của Hoàng đế và Hoàng hậu, cũng là Đại hoàng tử của triều đình.
Từ khi sinh , thể gầy yếu, thậm chí thái y còn phán rằng, sống thêm ngày nào đều là do ông trời chiếu cố.
Cũng một vị tăng nhân vân du từng : “Đứa trẻ tuy thể yếu ớt, nhưng mệnh cách cứng cỏi. Đời chỉ một kiếp nạn, vượt qua sẽ sống lâu trăm tuổi, qua thì sống quá hai mươi.”
Còn về cách vượt qua kiếp nạn?
Phật : “Thiên cơ bất khả lộ.”
Không sống quá hai mươi tuổi?
Vậy lôi tuẫn táng cùng ?
Ta đang bỗng giật dậy. Chóng mặt quá.
Rồi cam chịu xuống.
Tĩnh Vương hơn bốn tuổi, tính đến nay cũng mười chín.
Vậy là sống qua năm .
Còn thì ?
Nguy !
Vì cái mạng nhỏ của , quyết định cố gắng một phen.
Chẳng chỉ là vỗ béo thôi ?
Ta kinh nghiệm.
4
Sáng sớm hôm , cơn đói đ.á.n.h thức.
“Thanh cô nương, Vương gia cho mời qua đó một chuyến.”
Sau khi rửa mặt qua loa, theo sự dẫn đường của nha đến gặp Tĩnh Vương.
Một bàn đầy mỹ thực bày mặt, nhưng đang sách.
Chắc là đang sách về cách nâng cao khẩu vị.
“Thần nữ tham kiến Vương gia.”
“Đêm qua nghỉ ngơi ?” Tĩnh Vương đặt sách xuống, trong mắt nửa điểm ham đối với thức ăn, giống như một vị tiên nhân tuyệt thực.
“Rất ạ.”
Ngoài , thể là nhàm chán ? Dĩ nhiên là .
Lỡ như vui, đuổi thì ?
Còn phụ theo con đường ngang trái của nữa. Ta mẫu , thể cả phụ .
“Ngồi xuống ăn .”
Hử? Gọi đến ăn cơm ?
Là ăn cơm thật ?
Ta dùng đũa gắp một miếng thịt kho tàu, nhai chậm nuốt kỹ, cố gắng để trông vẻ văn nhã hơn.
Đồng thời, lén quan sát sắc mặt của Tĩnh Vương.
Thấy Tĩnh Vương nhíu mày, vội vàng bỏ cả miếng thịt kho tàu miệng, say sưa nhai ngấu nghiến.
Lông mày của Tĩnh Vương giãn , mơ hồ lộ vẻ thèm ăn.
À, thì là xem mukbang phiên bản đời thực.
Trước đây là cư dân mạng xem ăn qua màn hình, bây giờ thì , xem trực tiếp.
Khiến cũng chút ngượng ngùng.
Ăn một hồi, Tĩnh Vương bất giác cầm đũa lên, cùng ăn.
Sau bữa cơm, lau miệng, Tĩnh Vương cũng đặt đũa xuống. Thật , thực hiện “chiến dịch đĩa sạch”.