THIÊU ĐĂNG TỤC TRÚ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:18:32
Lượt xem: 1,641

Ta cùng tỷ tỷ tiến cung tuyển chọn Thái t.ử phi.  

 

Hôm , mẫu bỏ rượu ngọt chén canh hoa đào, khiến khi diện kiến thánh thượng thì hai má ửng hồng, lời lẽ lắp bắp, dáng vẻ mê man.  

 

Hoàng hậu khẽ nhíu mày:  

 

“Dung mạo tuy , nhưng cử chỉ tuỳ tiện, xứng lương phối của Thái tử.”  

 

Tỷ tỷ Lâm Ngọc Thù thì khen là đoan trang hiền hậu, phong thái mẫu nghi.  

 

Ta bàng hoàng trở về, quỳ xin phụ mặt phân giải.  

 

Ông hất tay áo bỏ :  

 

“Bản gì, còn trách ai ?”  

 

“Ngọc Thù tuy là dưỡng nữ, nhưng điều, hiểu lý lẽ, nhà họ Lâm tự nhiên sẽ dốc sức giúp nó.”  Nửa tháng , thánh chỉ ban xuống.  

 

Lâm Ngọc Thù phong trắc phi của Thái tử.  

 

Còn , vì thất lễ điện, chỉ hôn cho Hoài Nam Quận vương kế thất – là kẻ cưới ba , thê đều yểu mệnh.  

 

Đêm ngày xuất giá, hỏi mẫu hại .  

 

Bà chỉ đáp: “Từ nhỏ con sống yên sung túc, còn Ngọc Thù thì mệnh khổ. Con nên tranh giành với nó.”  

 

Ta gả phủ Hoài Nam.  

 

Quận vương hung tàn, lúc nổi giận thường đ.á.n.h roi.  

 

Chưa đầy ba năm, cũng như ba vợ , vùi thây trong bãi tha ma.  

 

Giây phút trút thở cuối cùng, thấy nha thì thầm:  

 

“Thái t.ử đăng cơ , Lâm trắc phi thai, phong Quý phi. Nhà họ Lâm vinh hiển lắm…”  

 

Mở mắt nữa, về đúng ngày cung tuyển chọn năm .  

 

Mẫu mỉm , bưng chén canh hoa đào pha rượu ngọt, trìu mến:  

 

“Nhiêu nhi, uống chén canh , sắc mặt hồng hào mới dễ lọt mắt Thánh thượng.” 

 

Chương 1:

 

Ta lặng lẽ mẫu .

 

Lông mày lá liễu, mắt phượng hẹp dài, khi bà , ở má hiện rõ một nốt ruồi nhỏ.

 

Ta thừa hưởng đôi mắt và lông mày của bà, chỉ là — nốt ruồi .

 

Ngọc Thù thì .

 

Khi còn nhỏ, từng ngây thơ hỏi:

 

“Vì Ngọc Thù tỷ tỷ trông giống mẫu hơn cả con, chẳng tỷ là dưỡng nữ ?”

 

Sắc mặt mẫu khi chợt trầm xuống:

 

“Đồ ngốc, ai nuôi thì giống đó. Ngọc Thù tuy cốt nhục của , nhưng còn thiết hơn cả ruột thịt.”

 

Nói , bà giáng cho một bạt tai.

 

“Về nhắc đến hai chữ ‘dưỡng nữ’ nữa, tránh khiến Ngọc Thù đau lòng.”

 

Ta đè nén ký ức cuộn trào trong lòng.

 

Đón lấy chén canh ngọt, sang Lâm Ngọc Thù đang bên cạnh.

 

“Tỷ tỷ, khi cung, xin lấy canh rượu, kính tỷ một chén.”

 

“Nguyện rằng hai tỷ , bất kể ai chọn, cũng sẽ nắm tay dìu dắt , rạng rỡ tổ tông.”

 

Ngọc Thù khẽ khựng , ánh mắt thoáng qua một tia hoảng loạn.

 

Bởi nàng rõ ràng — trong chén canh bỏ thứ gì.

 

“Muội khách sáo , dùng điểm tâm sớm, nếu uống thêm… e rằng bụng đầy , diện thánh thì thất lễ mất…”

 

Ta khẽ bật , nâng giọng lên một chút:

 

“Tỷ tỷ ? Ngày thường vẫn khuyên ăn nhiều, nữ t.ử da thịt mới , hôm nay chỉ mời tỷ một ngụm canh mà tỷ chối từ?”

 

Không khí trong phòng bỗng trở nên ngột ngạt.

 

Phụ cau mày, định mở miệng.

 

Mẫu chợt “ da” một tiếng, tay vô tình quét qua mép bàn.

 

Chén canh trong tay lập tức rơi xuống đất.

 

Mảnh sứ vỡ tung, nước canh ngọt văng tung toé khắp sàn nhà.

 

“Nhiêu nhi!”

 

Mẫu trừng mắt trách mắng , giọng đầy bất đắc dĩ:

 

“Con sắp cung mà còn vụng về thế ! Nhỡ bẩn y phục của tỷ tỷ con, chậm trễ giờ lành, tính đây?”

🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻

 

Bà vội vàng kéo tay Lâm Ngọc Thù , ân cần xem xét.

 

Hôm nay Ngọc Thù mặc váy gấm vân mây màu ánh trăng, trông vẻ giản dị.

 

khi di chuyển, vạt váy khẽ ánh lên tia sáng dịu nhẹ — chỉ tơ băng tằm từ Tây Vực mới tạo hiệu ứng .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-dang-tuc-tru/chuong-1.html.]

Trên đầu nàng là cả bộ trang sức điểm châu cẩn ngọc, tôn lên làn da trắng như tuyết, dung nhan thanh khiết thoát tục.

 

Đó là bộ trang sức quý nhất trong hồi môn của mẫu , bà mời thợ lành nghề trong cung chế riêng cho nàng.

 

Còn — xiêm y màu vàng nhạt pha xanh liễu, cài trâm vàng nạm hồng ngọc.

 

Tất cả đều do chính tay mẫu chọn.

 

“Nhiêu nhi da trắng, đeo đồ sặc sỡ mới nổi bật,” bà từng thế.

 

Son phấn mặt cũng do bà tự tay thoa.

 

Chỉ là — quá mức lòe loẹt, chẳng khác gì đào kép sân khấu hí kịch.

 

Kiếp , diện dung nhan mà bước cung, giữa một rừng quý nữ thanh cao tao nhã, trông chẳng khác gì trò lạc lõng.

 

“Kể cũng lạ, Lâm Ngọc Nhiêu là nhất mỹ nhân kinh thành, thì cũng chỉ đến thế là cùng.”

 

“Suỵt, nàng đúng là đấy, chỉ tiếc mẫu nàng cứ lấy đồ quê mùa mặc lên nàng , còn gọi là cổ phục thanh nhã.”

 

Ta từng nghĩ, những lời châm chọc là vì các nàng ganh tị với việc đều mẫu đích lo liệu.

 

Hóa , đều — mẫu đang cố tình hại .

 

 

Ngoài cửa, xe ngựa chuẩn sẵn.

 

Ta cùng Lâm Ngọc Thù bái biệt phụ mẫu.

 

Ánh mắt phụ — Lâm Văn Viễn — dừng bộ xiêm y sặc sỡ của trong khoảnh khắc ngắn ngủi, lông mày khẽ nhíu , chỉ nhạt giọng :

 

“Quy củ trong cung nhiều, hãy cẩn trọng lời và hành vi.”

 

Ông đưa cho một hộp đựng thức ăn.

 

“Mẫu con dậy sớm tự tay nấu canh ngọt, con đến chạm cũng chạm, thật quá tùy hứng. Mang theo cái đường, nhất định uống cho hết.”

 

Quay sang Lâm Ngọc Thù, giọng ông lập tức trở nên ôn hòa:

 

“Ngọc Thù, sự đều cẩn thận, trong nhà lo liệu chu .”

 

Lâm Ngọc Thù là con gái của cố bằng hữu của phụ .

 

Phụ mẫu nàng mất sớm, năm sáu tuổi đưa nhà .

 

Mở từ đường, nhập gia phả, trở thành đích trưởng nữ của Lâm gia.

 

Phụ thương nàng mồ côi, mệnh khổ.

 

Còn mẫu càng xem nàng như con ruột.

 

Ngược , — đứa con gái ruột thịt — giống như thừa.

 

Ta từng cho rằng mẫu vì áp lực từ phụ nên mới ủy khuất .

 

kiếp , khi thoi thóp chiếc giường rách ở thiên viện phủ Quận vương.

 

Nha trong nhà — Thúy Liễu — về Lâm phủ thăm , vô tình cuộc đối thoại giữa mẫu và phụ .

 

Mẫu rơi lệ ngừng:

 

“Lão gia cứ yên tâm, Ngọc Thù nay là Quý phi, đang mang thai, tiền đồ thể lường . Tỷ tỷ suối vàng linh thiêng, ắt cũng yên lòng.”

 

“Chỉ là về phía Nhiêu nhi…”

 

Mẫu lạnh một tiếng:

 

“Nó ? Quận vương tuy tính tình , nhưng nó dù cũng là chính phi của Vương phủ. Chỉ cần nó ngoan ngoãn một chút, hẳn ngày lành.”

 

“Dẫu ngày lành, đó cũng là mệnh của nó.”

 

Lâm Ngọc Thù quả thực là con gái của cố bằng hữu.

 

Mà vị cố bằng hữu — chính là tỷ tỷ của mẫu .

 

Năm xưa, phụ vốn đem lòng yêu mến tỷ tỷ của mẫu , hai nhà định hôn ước.

 

Không ngờ trong một buổi yến tiệc thưởng hoa, vị tỷ tỷ hãm hại, cùng phu xe lỡ lầm một đêm, thanh danh tổn hại.

 

Ngoại tổ phụ vì giữ thể diện gia tộc, liền để mẫu — khi nhỏ tuổi trong nhà — tỷ tỷ xuất giá, gả cho phụ .

 

Vị di mẫu đáng thương đưa đến trang viện, sinh hạ một đứa con gái của phu xe — chính là Lâm Ngọc Thù.

 

Vài năm , bà u uất mà qua đời.

 

Phụ nhớ mãi bạch nguyệt quang, liền đón Lâm Ngọc Thù về Lâm phủ.

 

Còn sự yêu thương của mẫu dành cho nàng, từng là giả vờ.

 

Bởi đó là cháu ruột của bà — là giọt m.á.u duy nhất mà trưởng tỷ của bà để đời.

 

Kiếp , những lời , lòng lạnh dần từng tấc.

 

Khi ngụm m.á.u cuối cùng trào , chằm chằm tua rèm cũ kỹ đỉnh giường,

 

Thề rằng nếu kiếp , nhất định khiến những kẻ trả đủ nợ máu.

 

Còn giờ đây, trở về.

 

Những cái gọi là , cần nữa.

 

Ta các ngươi — sống , c.h.ế.t cũng xong.

 

Loading...