Lời   khiến hai  bọn họ  hổ  chịu nổi.
Nếu   bán  , bọn họ thậm chí   tiền cưới vợ, cũng sẽ   cô nương nào  gả cho bọn họ.
May mà đại ca  là    chuyện, thấy  và Lương Chiêu như , chắc chắn là  thể dễ dàng bỏ qua.
Nhìn  với ánh mắt van xin: "Muội  , hôm nay  về đây, rốt cuộc là   gì ?"
Ta đương nhiên  chịu : "Huynh trưởng   là ? Muội đến đây thì  thể  gì chứ? Không  chỉ là dẫn phu quân về nhà  đẻ thăm các  thôi ."
"Các   cần quản , dù   cũng là con gái  gả  như bát nước hắt  ngoài."
"Xem  cha  và các  trưởng mặc quần áo mới, cưới vợ mới, ăn sung mặc sướng, cũng đều   phần của  nữa..."
Lương Chiêu đau lòng  : "Nương tử đừng buồn, phu quân sẽ  chủ cho nàng."
Cha   chúng , kinh ngạc  thôi, suy nghĩ một hồi, hình như cuối cùng cũng hiểu  điều gì đó.
"Khinh Nhi đây là... chê chúng  chuẩn  của hồi môn quá ít  ?"
14.
Phì! Cái gì mà quá ít, căn bản là    ?
Cha   sắc mặt ,   thái độ của Lương Chiêu, vỗ đùi một cái:
" , Lương công tử  đúng, đáng lẽ  đánh cho con gái  một đôi vòng tay rồng phượng bằng vàng  của hồi môn mới !"
Rồi  Lương Chiêu với vẻ mặt cố nén đau lòng:
"Không ... Lương công tử thấy, đánh bao nhiêu thì phù hợp nhỉ?"
Ồ! Cha ruột rẻ tiền của  đây là định xuất huyết .
Lương Chiêu và   , lập tức  chủ ý.
Nói với cha : "Ngươi thấy ?"
Cha   gượng một tiếng: "Hiện tại giá vàng một lượng, quy  giá bạc là mười lượng."
"Cộng thêm công thợ, chắc là hai mươi lượng là đủ..."
Ai ngờ lời ông  còn  dứt,   Lương Chiêu ghét bỏ.
"Hai mươi lượng?"
Lương gia cũng  tiệm vàng, Lương Chiêu tuy ăn chơi trác táng, nhưng  quản lý việc kinh doanh cửa hàng của Lương gia, nên là hiểu giá.
"Tính toán kỹ lưỡng, chẳng qua chỉ là đôi vòng tay vỏn vẹn tám đồng, mỏng manh như tờ giấy,  xứng với nương tử  chứ?"
"Đã ngươi hỏi ,  cứ  theo lời  ."
"Cứ tính theo tay nghề  nhất của Tường Phụng Lâu nhà , hai lượng tám tiền vàng  cho nương tử  một đôi vòng tay rồng phượng, tiền công và nguyên liệu tổng cộng sáu mươi lượng bạc."
"Lại lấy thêm bốn mươi lượng bạc, cho nương tử giữ bên  dùng!"
Cái bàn tính ,  ở ngoài vũ trụ cũng  thấy .
Cha   , cả  lảo đảo), suýt chút nữa ngất xỉu.
"Một trăm lượng?"
"Lương công tử, đây là  đòi   bộ tiền sính lễ ?"
"Con gái như hoa như ngọc nhà , chẳng lẽ cho  nhà ngươi ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-gia-nhieu-tien-sung-the-vo-do/chuong-6.html.]
Lương Chiêu  , lập tức  vui:
"Con gái xuất giá, các ngươi là cha   trưởng, thêm chút của hồi môn, chẳng lẽ  nên ?"
"Hơn nữa, đây đều là cho con gái các ngươi,   hề chiếm lấy một chút nào, chẳng lẽ với  phận, quyền thế Lương gia ,  tham lam chút tiền tài  của nhà ngươi ?"
"Hay là , con gái gả  , liền    nhà họ ngươi nữa."
"Cũng ,   , nương tử coi như     như các ngươi, hôm nay các ngươi liền lập giấy tờ,   đừng  đến bám víu!"
Giang gia  Lương Chiêu  , lập tức hoảng sợ.
15.
"Lương công tử bớt giận, chúng    ý đó."
" , đều là  một nhà,   thể  nhận   chứ?"
Mẹ  còn đến kéo tay áo Lương Chiêu,  Lương Chiêu hất . 
“Vậy các ngươi là  ý gì?”
Cha   lóc kể lể: “Không  chúng   thương con gái, nhưng mà một trăm lượng bạc , chúng   tiêu hết !”
“Mua gạo, mua lương thực, sắm sửa quần áo,  còn trả một ít nợ bên ngoài.”
“Sáng nay  mới xem mắt cho đại ca nó,  đưa   năm lượng bạc  sính lễ…”
Lời cha   khiến  tức sôi gan.
Lương Chiêu lười  dài dòng với ông .
“Ngươi cứ  thẳng, còn  bao nhiêu là !”
Cha   hiệu với  , bảo bà   lấy.
Mẹ   lau nước mắt,  cực kỳ  cam lòng   trong nhà.
Xem  là  lấy từ cái hũ giấu tiền  gầm giường.
Ta vội vàng  theo.
Thấy   theo, mặt   tối sầm :
“Khinh Nhi, con đang oán hận cha  ?”
Ta  , giả vờ ngây ngô: “Mẹ đang  gì ? Khinh Nhi  hiểu!”
“Không  là lấy tiền  cho Khinh Nhi  một cái vòng tay vàng  của hồi môn ?”
“Lương gia là nhà thế nào,  và cha  gả con  đó, ít nhất cũng  thể để con mất mặt mũi ở nhà chồng,    coi thường chứ?”
“Con!” Mẹ  tức đến mức  lộn cả mắt, vất vả lắm mới giữ  bình tĩnh.
Bà  lấy cái hũ từ  gầm giường , lấy hết bạc bên trong .
Sao    ư?
Ta  lật ngược nó lên ,  còn một chút nào cả.
Số bạc  bọc trong một chiếc khăn tay, đưa đến tay Lương Chiêu.
Lương Chiêu  lướt qua,  ước lượng một chút, sắc mặt lập tức sa sầm:
“Chỉ còn  chút  thôi? Đến cả  một đôi vòng tay cũng  đủ!”