Lương Chiêu  : "Nương tử   thể mặc kệ  ? Ta là phu quân của nàng mà!"
"Lục Đào đó, ngày mai  sẽ  với nàng , bảo nàng  đừng mang rau đến nữa!"
Ta nghĩ, thế  thì  .
Trước đây cố tình  , là để khiến Lương Chiêu chán ghét , chứ   thật sự  cắt đứt đường tài lộc của nữ chính !
Vội vàng : "Phu quân, đừng mà!"
"Ta  , Lục cô nương là trưởng nữ trong nhà,  nuôi cả gia đình,  vất vả."
"Nếu chỉ vì chuyện nhỏ  mà chấm dứt hợp tác,  ngoài chẳng  sẽ  phu quân ngươi  mà  giữ lời ."
" dù  nàng  cũng là nữ tử,   ăn với nàng  khó tránh khỏi lời  tiếng ,  là... để  giao thiệp với nàng  nhé?"
Lương Chiêu  , ánh mắt sáng lên: "Thật ?"
Ta gật đầu: "Ừm ừm!"
"Phu quân,  thấy  quản lý việc  ăn  vất vả, vô cùng xót xa."
"Hay là việc kinh doanh tửu lâu , giao cho  ,   thể chia sẻ gánh nặng cho phu quân,   thể để  g.i.ế.c thời gian..."
Hạt bàn tính trong tay  suýt nữa thì bay thẳng  mặt .
Lương Chiêu thế mà  vui vẻ đồng ý.
Ngày hôm  liền dẫn  đến tửu lâu.
Từ ma ma và Lương lão phu nhân hỏi chúng   .
Hắn liền hung dữ mắng : "Làm nữ nhân của Lương Chiêu ,   thể    ăn xem sổ sách?"
"Ta dẫn nàng   ngoài mở mang tầm mắt, mẫu , nhũ mẫu, hai  đừng xen !"
Ta: "Hu hu hu!"
Lương lão phu nhân  xót xa: "Con trai đáng thương của , bảo   hầm hai chén đồ bổ cho thiếu gia và Giang di nương, đợi bọn họ về uống."
20.
Tại tửu lâu “Hối Phong”  của Lương Chiêu, cuối cùng  cũng gặp  nữ chính trong truyền thuyết - Lục Đào.
Lục Đào trạc tuổi nguyên chủ, mặc trang phục nhà nông, gọn gàng sạch sẽ.
Bên cạnh còn  một thiếu niên, trông chỉ  mười một mười hai tuổi,  tuấn tú.
Ta , đó là   nàng  - Lục Tùng,   sẽ thi đỗ trạng nguyên, ghi danh bảng vàng.
Kiểm kê xong  rau nàng  mang đến, chưởng quầy dẫn nàng  đến nhận tiền.
Nhìn thấy , Lục Đào sửng sốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-gia-nhieu-tien-sung-the-vo-do/chuong-9.html.]
Chưởng quầy vội vàng nhắc nhở nàng : "Đây là di nương mới  thiếu gia nhà  cưới về, còn  mau hành lễ!"
"Di nương... Lương Chiêu nạp  ?"
Chưởng quầy   chuyện của nàng  và Lương Chiêu, sợ    điều gì, vội vàng quát lớn che đậy:
"Nói nhảm cái gì, chuyện của thiếu gia nhà  mà ngươi cũng dám xen ?"
"Lấy tiền  mau !"
Ta  ,  hiệu cho ông  bình tĩnh:
"Không ."
Sau đó  với Lục Đào: "Đây là Lục cô nương  ? Quả nhiên là  tháo vát lanh lợi, thảo nào phu quân  cứ mãi nhớ nhung cô nương."
"Không giống ..."
Sau đó   vẻ sắp .
Lục Đào vội vàng giải thích: "Di nương hiểu lầm ,  và Lương công tử chỉ là quan hệ hợp tác, tuyệt đối  giống như lời đồn đại bên ngoài."
Ta gật đầu: "Ta ,  Lục cô nương, là  ngay thẳng."
"Rau cô nương mang đến,  đều  xem qua, quả thật  hơn rau nhà khác."
"Trời sắp  đông ,   rau của cô nương,  còn cung cấp đủ ?"
"Phu quân     bản lĩnh,    ăn, nếu tửu lâu kinh doanh  ,  sẽ đuổi  về nhà  đẻ đấy!"
"Tiền rau ,  sẽ tăng thêm ba thành cho cô nương,   cô nương cứ đưa hết đến tửu lâu của chúng , đừng cung cấp cho nhà khác nữa,  ?"
Lục Đào  , mắt sáng lên:
"Ý của di nương là,  mua đứt rau của , độc quyền cung cấp ?"
Ta mím môi, vẻ mặt ngây thơ:
"Ta cũng  hiểu mấy thứ , chỉ là cảm thấy rau của cô nương, mùi vị ngon hơn rau nhà khác."
"Nếu chỉ  thể ăn ở tửu lâu của chúng , chắc hẳn việc kinh doanh sẽ  hơn nhỉ?"
Rau của Lục Đào, là dùng nước linh tuyền trồng,  chỉ lớn nhanh, bảo quản  lâu, mà ăn  còn   cho sức khỏe!
Sao  thể  bao hết chứ?
Lục Đào  động lòng,   nàng  - Lục Tùng cũng lên tiếng:
"Di nương, năm ngoái tỷ tỷ  lên núi bắt  mấy con thỏ rừng, mẫu  và     liền cắt cỏ cho chúng ăn,  ngờ chúng sinh sôi nảy nở, sắp đến cả nghìn con ,   di nương  thể tiêu thụ giúp  ạ?"
Ta  , ôi chao! Trang trại chăn nuôi cũng   ?
Lập tức : "Thời tiết dần lạnh, thực khách đều thích ăn đồ nóng."
"Chắc hẳn, lẩu thỏ hầm là món  ngon, Lục cô nương  thể mang đến mười con thử xem."