Thiếu Niên Miêu Cương Là Hắc Liên Hoa - Chương 42.3

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-23 16:10:12
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Tuế An theo bản năng ôm lấy đầu, trong đầu dường như lóe lên một ký ức vụn vặt:

Đêm lạnh như nước, bên hồ một nữ t.ử mặc váy dài màu chàm đó, dáng mảnh mai, giữa trán nàng đeo trang sức bạc tinh xảo, nhã nhặn, cổ tay đeo bảy chiếc vòng tay chuông bạc hình bướm.

Tuyền Lê

Trang phục sặc sỡ trong đêm khuya càng thêm thần bí, nữ t.ử trắng đến gần như trong suốt, ngũ quan sâu sắc, như một bức tranh thủy mặc.

"A Thư."

Bỗng nhiên gọi nàng.

Kỳ Thư mặt vô cảm xoay , trang sức bạc y phục khẽ vang.

Thanh niên cầm một chiếc áo khoác tới, dịu dàng khoác lên cho nàng, tựa hồ chút giận nàng quý trọng thể , tựa như cưng chiều : "Buổi tối ngoài, mặc nhiều một chút."

Kỳ Thư một lời.

"Kể từ khi nàng sinh nó , sức khỏe liền lắm, là của , nên để nàng sinh nó ." Thanh niên nắm tay nàng.

Mặc kệ thanh niên gì, Kỳ Thư vẫn thờ ơ, phản ứng nhàn nhạt, như đang thả lỏng bản , suy nghĩ bất cứ chuyện gì, để ý xung quanh, chỉ đắm chìm trong thế giới của riêng .

Thanh niên ôm Kỳ Thư bên hồ, kể lể hôm nay những gì.

Kỳ Thư chút gợn sóng.

Cho đến khi nàng thấy đứa trẻ xổm bên bờ hồ đối diện chơi sâu, đó là con của bọn họ, Kỳ Bất Nghiên. Hàng mi Kỳ Thư khẽ động cơ hồ thể nhận , bàn tay buông thõng trong tà áo màu chàm siết chặt.

Kỳ Thư là luyện cổ xuất sắc nhất Thiên Thủy Trại Miêu Cương, cổ luyện con bán đến ngàn vàng, ai thấy nàng mà sợ hãi.

hiện giờ, một cổ thuật của nàng phế bỏ.

Cũng giống như luyện võ phế võ công, chẳng khác nào một phế nhân.

Từ nay về thể luyện cổ, ngự cổ, hạ cổ, giải cổ, g.i.ế.c cổ nữa, đây đối với bất kỳ luyện cổ nào cũng là một đả kích chí mạng.

Giống như thích vẽ tranh, đột nhiên mù; giống như thích kể chuyện, đột nhiên câm; giống như thích đàn cầm, đột nhiên tay gãy; khiến khó lòng chấp nhận, khó lòng nguôi ngoai.

Kỳ Thư cũng như .

Mà từng cọc từng kiện chuyện , đều do thanh niên bên cạnh nàng ban tặng, Kỳ Thư thể oán, thể hận. nàng dù oán thì thế nào, hận thì thế nào, chẳng vẫn rơi tình cảnh như bây giờ .

Muốn trách thì chỉ trách nàng ngày xưa lầm , Kỳ Thư tự giễu nghĩ.

Thanh niên chạm gò má lạnh lẽo của nàng.

Hắn hỏi: "Nàng lạnh?"

Kỳ Thư ngay cả cũng thèm một cái, đừng chi là mở miệng trả lời.

Thanh niên bất đắc dĩ thở dài một , vẫy tay gọi Kỳ Bất Nghiên đang chơi sâu bên bờ hồ đối diện: "Con đây, đưa a nương con trong nhà ."

Tóc Kỳ Bất Nghiên xõa tung, đuôi tóc đầy những trang sức bạc tinh xảo, cách ăn mặc đại đồng tiểu dị với Kỳ Thư, một y phục màu chàm. Hắn tuy còn nhỏ tuổi, nảy nở, nhưng môi hồng răng trắng, như điêu khắc từ ngọc.

Hắn tới nắm tay Kỳ Thư, giọng chút mềm mại đặc trưng của trẻ con: "A nương."

Nàng hất tay , nhưng cũng để ý tới .

Bên hồ một ngôi nhà gỗ lớn nhỏ, bốn mặt đều cửa sổ, đang mở toang, ván gỗ bên cạnh đều hoa văn chạm rỗng, mái hiên treo vô chuông gió, gió thổi qua liền vang lên lanh lảnh.

Gió đêm khẽ lướt, tiếng chuông gió vang lên.

Bọn họ trong.

Kỳ Bất Nghiên dắt Kỳ Thư xuống, một loạt động tác nước chảy mây trôi, thành thạo.

Hắn khuôn mặt non nớt, ngoan ngoãn.

Trên bãi cỏ cửa chính nhà gỗ đặt một chiếc bàn vuông vức, bên còn đang nhỏ m.á.u xuống, tí tách tí tách, m.á.u thấm trong đất.

Cạnh bàn trói mấy , bọn họ đều nhét giẻ miệng, chỉ thể phát tiếng "ư ư ư" cầu xin tha mạng, nước mắt nước mũi tèm lem mặt, ánh mắt kinh hoàng, run rẩy.

Bọn họ cầu xin thanh niên đừng g.i.ế.c .

Cách đây lâu, g.i.ế.c một , ngay chiếc bàn phân thây đó, xương và thịt tách rời hảo, xương đặt sang một bên, thịt ném xuống hồ cho cá sấu nuôi ăn.

Thủ pháp thành thục, dường như nhắm mắt cũng thể lóc xương róc thịt, như .

Bọn họ thể sợ.

Bọn họ quá sợ hãi.

Bọn họ căn bản gì cả, chỉ đang đường cái, đến chỗ vắng , cảm thấy đầu đau nhói, tỉnh ở nơi hẻo lánh , còn trói gô .

Ban đầu, bọn họ còn tự kiểm điểm xem đắc tội với ai , trả thù.

sự thật là thanh niên g.i.ế.c .

Mà bọn họ khéo ngang qua , thế là trở thành con mồi của , lý do đơn giản - chính là g.i.ế.c , lý do đơn giản đến mức khiến tuyệt vọng, bọn họ rốt cuộc gì?

Khi bọn họ thấy nơi còn khác, dấy lên một tia hy vọng.

nữ t.ử xinh vô cảm.

Nàng thấy bọn họ , nhưng cũng chẳng khác gì thấy. Hy vọng của bọn họ tan vỡ. Cũng đúng, nữ t.ử thể sống cùng một kẻ điên tùy ý g.i.ế.c thể là bình thường.

Bọn họ thực sự quá tuyệt vọng.

Trước cái c.h.ế.t, bọn họ lóc t.h.ả.m thiết.

Rõ ràng thanh niên cũng , tại thể bất chấp tất cả mà g.i.ế.c bừa bãi như ?

Ngay khi bọn họ điên cuồng nguyền rủa trong lòng, thanh niên ôn nhuận đến bàn, cầm lấy một con d.a.o lóc thịt dài bằng cánh tay đang nhỏ máu, đặt lên tảng đá mài d.a.o khổng lồ mài cho sắc bén.

Kỳ Thư, Kỳ Bất Nghiên trong nhà gỗ cũng thể thấy chuyện đang xảy bên ngoài, dù cửa sổ bốn phía mở toang, hề che chắn, hơn nữa thanh niên bảo bọn họ nhà chính là để bọn họ xem.

Móng tay Kỳ Thư cắm sâu lòng bàn tay.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Bất Nghiên trắng nõn mềm mại, ánh mắt trong veo ngoài nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-nien-mieu-cuong-la-hac-lien-hoa/chuong-42-3.html.]

Thanh niên mài xong d.a.o lóc thịt , kéo một nam t.ử sợ đến mức tiểu quần dậy, đặt lên bàn, nam t.ử sức giãy giụa, dùng khăn tẩm t.h.u.ố.c bịt mũi miệng .

Nam t.ử trong nháy mắt thể động đậy, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, , g.i.ế.c biến thái yêu cầu đối phương giữ tỉnh táo.

Dao lóc thịt lướt qua cơ thể nam tử.

Lưỡi d.a.o lún da thịt, m.á.u tươi chảy .

Thanh niên dùng dao, thể hạ d.a.o khi vẫn đang tỉnh táo, khiến c.h.ế.t vì mất m.á.u quá nhiều quá nhanh, cũng là một cách tận hưởng quá trình g.i.ế.c .

Từng miếng thịt lấy từ tay thanh niên, sắc mặt nam t.ử trắng bệch, cơ thể d.a.o lóc thịt cạo qua m.á.u me đầm đìa, tuyệt vọng cúi đầu, ánh mắt hai con trong nhà gỗ.

Hô hấp của Kỳ Thư dường như loạn một nhịp.

Kỳ Bất Nghiên rót cho nàng.

Kỳ Thư uống, đẩy đổ chén xuống đất, Kỳ Bất Nghiên nhặt chén bằng gỗ lên, đặt ngay ngắn, trở , nghiêng đầu ngoài.

Nam t.ử sắp tắt thở chạm mắt với Kỳ Bất Nghiên, đứa trẻ dường như thanh niên đang gì, dường như , bởi vì ánh mắt trông vô tội, như hiểu sự đời.

Nam t.ử c.h.ế.t .

Thanh niên lóc miếng thịt cuối cùng xuống.

Xương cốt chất thành một đống nhỏ, thanh niên xách tiểu cô nương đang đến hoa lê dính hạt mưa lên.

Miếng vải nhét trong miệng tiểu cô nương cẩn thận rơi , nàng thể mở miệng cầu xin: "Ta cầu xin ngươi, tha cho , đưa bạc cho ngươi, nhà nhiều bạc, cầu xin ngươi..."

Nơi hoang vắng vô cùng, cho dù kêu cứu cũng sẽ ai tới, tiểu cô nương chỉ thể gửi gắm hy vọng việc cầu xin đối phương, nàng thực sự c.h.ế.t.

Thanh niên nho nhã một cái.

Hắn vẫn giơ d.a.o lóc thịt lên.

Tiểu cô nương ngấn lệ đầu Kỳ Thư trong nhà: "Cứu với, cầu xin tỷ cứu ."

Lòng bàn tay Kỳ Thư móng tay đ.â.m chảy máu, nhưng bề ngoài nàng vẫn tỏ thờ ơ lạnh nhạt. Dao lóc thịt lách qua khớp xương, cắt cơ thể tiểu cô nương, nàng đau đớn hét lên.

Từng một.

Xương cốt chất thành núi nhỏ, năm đều c.h.ế.t hết.

Thịt của bọn họ cá sấu trong hồ chia ăn sạch, còn xương cốt của bọn họ sẽ thanh niên thành trang sức xương mắt, còn coi như trang sức xương động vật bình thường mua về đeo .

Thanh niên cầm d.a.o lóc thịt trong nhà, nửa xổm mặt Kỳ Thư: "A Thư, nàng vẫn chịu chuyện với ?"

"Trước nàng đều sẽ cầu xin cho bọn họ mà."

Kỳ Thư lạnh lùng .

Nói chuyện thì thế nào chứ?

Kỳ Thư từng thử cầu xin cho những bắt về g.i.ế.c, nhưng vô dụng, bọn họ vẫn sẽ g.i.ế.c, sẽ tra tấn thê t.h.ả.m hơn.

Thanh niên thấy Kỳ Thư vẫn lời nào, kề d.a.o lóc thịt chiếc cổ non nớt của Kỳ Bất Nghiên, cứa rách da , rỉ giọt máu, đang định rạch sâu xuống , đột nhiên dừng .

Kỳ Thư giật đứt dây xích bạc hình bướm cổ tay , nàng lập tức thất khiếu chảy máu.

"Biên Dĩ Thầm."

"Ta hận ngươi."

Đây là hai câu cuối cùng nàng .

"Keng" một tiếng, d.a.o lóc thịt trong tay Biên Dĩ Thầm rơi xuống đất, , đầu ngón tay run rẩy kịch liệt: "Nàng..."

Kỳ Thư Biên Dĩ Thầm, sang Kỳ Bất Nghiên vĩnh viễn mang vẻ mặt vui buồn. Nàng dùng chút sức lực cuối cùng nâng tay lên, đầu tiên nhẹ nhẹ vuốt ve khuôn mặt .

Xin .

Nàng chịu nổi cuộc sống nữa .

Nhịn nhiều năm như , nàng vẫn là vứt bỏ một cõi đời .

Kỳ Thư sai, nhưng nàng vẫn lạnh nhạt với , đôi khi thậm chí còn hận , nhưng cũng chỉ như , mới thể sống sót.

Bởi vì Biên Dĩ Thầm là một kẻ điên , nàng sinh con cho , nàng tình cảm với con, ánh mắt nàng dừng kẻ .

Cho dù đó là con của bọn họ.

Kỳ Thư cũng mâu thuẫn, lúc thì Kỳ Bất Nghiên c.h.ế.t, lúc thì sống.

Mặc kệ.

Nàng sắp giải thoát , Kỳ Thư nhắm mắt , tay trượt khỏi mặt Kỳ Bất Nghiên.

Biên Dĩ Thầm hiếm khi thất thố, để ý đến Kỳ Bất Nghiên, mặc kệ vết máu, chút chật vật ôm lấy Kỳ Thư lao khỏi cửa. Đợi tìm đại phu, nàng sớm tắt thở.

Mà vị đại phu đó chính là Tam Thiện chân nhân của Huyền Diệu Quan, năm đó ông xuất gia, một đại phu bình thường ở quê nhà.

Cây cối Đăng Vân Sơn va rung rinh, lá cây cũng rụng lả tả vài chiếc.

Hạ Tuế An ôm đầu xổm mặt đất.

Đây là ký ức của nàng?

Nàng hiện tại ngủ, chắc chắn mơ. trong đó sự tồn tại của nàng, nếu là ký ức thuộc về nàng, tại sự tồn tại của nàng, mà nàng rõ mồn một như chứ?

Cảm giác giống như nàng qua một cuốn sách nào đó, đó hình thành những hình ảnh tưởng tượng trong đầu, trở thành một phần trong ký ức.

Sao thể chứ?

Một bàn tay ấm áp đặt lên trán Hạ Tuế An: "Đụng trúng đầu ?"

Nàng ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt thiếu niên ngược sáng.

 

Loading...