Thiếu Niên Miêu Cương Là Hắc Liên Hoa - Chương 43.3
Cập nhật lúc: 2025-12-23 19:44:40
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60KknvO1kD
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lông mày Kỳ Bất Nghiên khẽ động, nắm lấy Vạn Thảo Hoa, phá lệ cảm thấy một tia kiểm soát , dù những con cổ trùng nuôi đều trong sự kiểm soát của , sống thì sống, c.h.ế.t thì c.h.ế.t.
Khoảnh khắc Hạ Tuế An hái Vạn Thảo Hoa bên vách đá, Kỳ Bất Nghiên đang nghĩ, sự sống c.h.ế.t của nàng dường như trong sự kiểm soát của , mang tính chắc chắn.
Hắn chớp mắt, suy tư xem nên xử lý sự kiểm soát như thế nào.
"Có xuống núi ngay bây giờ ?"
Hạ Tuế An hỏi.
Nàng dùng ống tay áo lau mồ hôi má, làn da ửng hồng khỏe khoắn khi vận động.
Nam nhân cách bọn họ xa, nương theo ánh trăng và ngọn nến Hạ Tuế An cầm, rõ thứ Kỳ Bất Nghiên tìm, Vạn Thảo Hoa, một loài hoa âm tà, bọn họ tìm gì.
Kỳ Bất Nghiên tạm thời nghĩ cách xử lý sự kiểm soát , cất kỹ Vạn Thảo Hoa , với Hạ Tuế An: "Bây giờ xuống núi."
"Không ." Nam nhân cản bọn họ .
Hạ Tuế An ý : "Ngươi lo lắng Sơn thần phát hiện, sẽ trừng phạt chúng ?"
Nam nhân gật đầu như giã tỏi.
Hắn lải nhải: "Những năm lên núi ban đêm đều c.h.ế.t hết, thật sự lừa các , sẽ c.h.ế.t đấy. Chi bằng chúng cứ ở đỉnh núi đợi đến trời sáng, trời sáng hẵng xuống."
Kỳ Bất Nghiên mỉm , từ chối .
Nam nhân từ chối lo sốt vó.
Tìm Vạn Thảo Hoa , Hạ Tuế An cũng định nán núi nữa: "Ngươi xuống núi cùng chúng , sẽ . Không giấu gì ngươi, tối qua chúng cũng ở núi, cả."
Nam nhân ngạc nhiên: "Tối qua các lên núi ?" Hắn tưởng bọn họ tối qua về, lên núi, hôm nay mới lên núi.
Hạ Tuế An thành khẩn : "Chúng cũng lừa ngươi, tối qua lên núi ."
Vẻ mặt giống giả vờ.
Nam nhân , kìm tin.
"Chẳng lẽ các cũng là Sơn thần che chở?" Nam nhân lẩm bẩm.
Hạ Tuế An dở dở , cái gì gọi là bọn họ cũng là Sơn thần che chở, Đăng Vân Sơn căn bản Sơn thần, nhưng nàng cũng tranh luận với nam nhân về việc Sơn thần tồn tại , cần thiết.
Nam nhân như hạ quyết tâm: "Được, xuống núi cùng các ."
Kỳ Bất Nghiên cất bước xuống núi.
Bọn họ theo đường cũ.
Mười năm , nam nhân thường xuyên lên núi ban đêm, quen thuộc với khu vực lân cận, sợ lạc đường, theo bọn họ, luôn để ý động tĩnh xung quanh, sợ xảy chuyện ngoài ý .
Ánh trăng loang lổ rải mặt đất, kéo dài bóng của bọn họ, sâu trong rừng thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng thú kêu.
Tiếng trang sức bạc là lanh lảnh nhất.
Vang vọng trong đêm khuya tĩnh mịch, âm u.
Nam nhân bảo Kỳ Bất Nghiên tháo trang sức bạc xuống hãy xuống núi.
Nghĩ , thiếu niên từ đầu đến chân đều là trang sức bạc, nhất thời tháo hết xuống khó. Huống hồ, chắc lời , nam nhân vẫn tự lượng sức .
Đã lựa chọn xuống núi cùng bọn họ, nam nhân cũng chuẩn cho tình huống nhất, so đo chuyện trang sức bạc nữa, kiên trì xuống.
Cũng nam nhân hoa mắt , thấy phía xa bóng lướt qua.
Nhìn kỹ .
Bóng biến mất.
Là do quá sợ xảy chuyện ngoài ý nên sinh ảo giác ? Nam nhân chằm chằm về hướng bóng lướt qua một lúc lâu, thấy xuất hiện nữa, quy kết là nhầm.
Nam nhân vội vàng rảo bước đuổi theo Hạ Tuế An, Kỳ Bất Nghiên phía , chân dài ngắn đều, đường tốn sức, khá chậm.
Thiếu nữ dường như mệt , bước chậm .
Nam nhân mới đuổi kịp .
Hạ Tuế An sợ theo bọn họ quen sẽ ngại ngùng, thuận miệng hỏi nam nhân một chuyện về Hồng Diệp thôn, thả lỏng tâm tình, cần lúc nào cũng nơm nớp lo sợ tối nay sẽ c.h.ế.t núi.
Nói đông tây, bất tri bất giác, bọn họ xuống đến chân núi. Nam nhân vẻ mặt vui mừng khôn xiết, mặc dù sự vặn vẹo khuôn mặt khiến biểu cảm của trở nên linh hoạt lắm.
Nam nhân cảm kích bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-nien-mieu-cuong-la-hac-lien-hoa/chuong-43-3.html.]
Còn mấy canh giờ nữa trời mới sáng, mời bọn họ trong thôn nghỉ chân.
Tuyền Lê
Xuống núi Đăng Vân Sơn tốn ít thời gian và sức lực, nếu còn tiếp tục bộ về khách điếm Thanh Châu, thể lực e là theo kịp.
Kỳ Bất Nghiên qua là quen đường núi, còn Hạ Tuế An qua là ít khi leo núi, thời gian lâu, thở liền rối loạn, tiếp dễ gây ảnh hưởng cho cơ thể.
Nam nhân thực lòng cảm kích bọn họ, mới mời bọn họ trong thôn.
Kể từ khi Hồng Diệp thôn biến thành bộ dạng đó, tính tình dân làng cũng đổi lớn, bài ngoại.
Bởi vì bên ngoài ưa bọn họ, dân làng Hồng Diệp thôn cũng ưa bên ngoài, chỉ sắc mặt với đạo sĩ Huyền Diệu Quan.
Cho nên bọn họ thể cũng sẽ ưa hai Hạ Tuế An và Kỳ Bất Nghiên.
Hắn định lén lút đưa bọn họ thôn.
Nam nhân căng thẳng chờ đợi câu trả lời của bọn họ, giống dân làng Hồng Diệp thôn, sâu trong đáy lòng vẫn tiếp xúc với bên ngoài, giao lưu với bọn họ.
Hạ Tuế An cũng động lòng, Kỳ Bất Nghiên nam nhân một lát, mỉm .
Ngôi làng trong rừng cây chân núi.
Dân làng ở nhà bình thường, bọn họ sống cây.
Trong rừng nhiều cây cổ thụ cần mấy mới ôm xuể, bọn họ khoét một cái hốc cây, bày biện đồ dùng sinh hoạt trong đó.
Thang dây rủ xuống từ cây, bọn họ lên nghỉ ngơi xong thì thu , xuống thì thả xuống. Nam nhân đưa Hạ Tuế An, Kỳ Bất Nghiên đến "nhà cây" , mới xong, dùng qua.
Nam nhân để bọn họ nghỉ ngơi ở đây, sáng sớm mai, sẽ đưa bọn họ rời .
Nhà cây còn gần sông nước nóng của Hồng Diệp thôn, thể đến đó vệ sinh cơ thể, đêm khuya , dân làng Hồng Diệp thôn sẽ nữa.
Hạ Tuế An đương nhiên sẽ tắm một ở dòng sông xa lạ, nàng cùng Kỳ Bất Nghiên, lượt dùng nước sông ấm áp lau qua loa cơ thể nhà cây.
Bọn họ leo lên thang dây của nhà cây.
Hạ Tuế An từng thấy nhà cây cảm thấy mới mẻ.
Sau khi leo lên, nàng cành cây to của nhà cây, đôi chân trần rửa sạch buông thõng xuống , đung đưa nhè nhẹ, khu rừng từ góc độ là trải nghiệm từng .
Kỳ Bất Nghiên nắm lấy cổ chân Hạ Tuế An.
Nàng đầu .
Hắn rũ mắt cổ chân đỏ lên của Hạ Tuế An, đầu ngón tay vuốt ve, đó là do nàng quen leo núi quá lâu, giày thêu cọ xát, chèn ép gót chân, cổ chân, đỏ một mảng.
Xương mắt cá chân của Hạ Tuế An nhỏ, nhỏ đến mức một tay Kỳ Bất Nghiên thể nắm trọn, vẫn còn thừa chỗ, nhẹ nhàng vuốt ve cổ chân nàng.
"Hạ Tuế An, hôm nay phát hiện một chuyện dường như trong sự kiểm soát của ."
Thiếu niên khẽ .
Hạ Tuế An đầu ngón tay cho nhột.
cổ chân đau nhức khi Kỳ Bất Nghiên xoa bóp dễ chịu hơn chút, nàng để mặc nắm: "Chuyện gì trong sự kiểm soát của ngươi, ngươi xử lý thế nào, cần giúp ?"
Kỳ Bất Nghiên khẽ nhắm mắt, suy tư.
Đối với những chuyện trong sự kiểm soát của , luôn chọn cách hủy diệt, dù hủy diệt trong tay , còn hơn là hủy diệt trong tay khác.
Cái c.h.ế.t của Hạ Tuế An trong sự kiểm soát của , c.h.ế.t trong tay thì trong sự kiểm soát của .
Ngay khi Kỳ Bất Nghiên định mở mắt , khóe môi chạm một sự mềm mại mang theo lạnh ban đêm, Hạ Tuế An hôn , hương thơm thoang thoảng ập đến, mí mắt khẽ run, vén mi lên.
Hạ Tuế An hiểu lầm việc nhắm mắt im lặng là ý đòi hôn, bởi vì mấy , cũng như , cho nên nàng mới chủ động hôn .
Thấy đôi mắt mở của Kỳ Bất Nghiên vẻ ngạc nhiên, nàng lập tức hiểu sai ý.
Hạ Tuế An leo nhà gỗ.
Kỳ Bất Nghiên nắm lấy gáy nàng.
Hắn cúi đầu xuống, môi lưỡi giao hòa với nàng, cực kỳ chậm rãi cọ xát, l.i.ế.m láp lặp lặp , ý nghĩ tan biến trong chốc lát, càng mật khăng khít với nàng hơn, cảm giác vui sướng thấm tận xương tủy.
Gió thổi lá cây bên cạnh nhà cây xào xạc, trang sức bạc cũng va .
Trên cây, thở thiếu niên nóng bỏng rực lửa, hàng mi dài khẽ động, như đẫm nước.
Năm ngón tay Kỳ Bất Nghiên nắm lấy phần gáy yếu ớt đến mức chịu nổi một đòn của Hạ Tuế An, nhưng nụ hôn sâu hơn, chiếc cổ cúi xuống để hôn của càng lộ vẻ yếu ớt, như thể thực sự bóp nghẹt mạch m.á.u là .