Ngoại truyện: (Tạ Lâm Sanh)
Ta là con út của Tạ gia ở kinh thành,  bỏ  nơi sa trường, m.á.u nhuộm đỏ chiến bào. Nơi đây,  chỉ  , mà cả gia tộc Tạ trung liệt cũng yên nghỉ.
 khi mở mắt   nữa,   thấy   giữa điện Kim Loan lộng lẫy.
Người đang quỳ lạy thành tâm  tượng Phật ,  ai khác, chính là Hoàng Thượng.
Ta lướt đến gần, chỉ  thấy ngài  khấn nguyện: “Xin trời cao  đức hiếu sinh, ban cho Tạ Lâm Sanh một cơ hội trùng sinh…”
Đức Phật từ bi   mặt , ánh mắt ngài chan chứa bi mẫn.
“Ngài  là bậc đế vương cai quản trần gian, nắm trong tay quyền sinh sát tối thượng, nhưng  nguyện lòng thành quỳ gối cầu xin cho con. Con    sống  một  nữa ?”
Ta  Đức Phật, chắp tay đáp: “Đa tạ ngài từ bi. … ngài  là quân vương, con là thần tử. Con chết,  chỉ vì riêng ngài, mà còn vì giang sơn xã tắc, vì muôn dân bá tánh. Con  còn gì  hối tiếc nữa.”
“Vậy thì,  sẽ ban cho con ba cơ hội hiển linh xuống trần thế.”
Nói , Đức Phật biến mất.
Ta  Hoàng Thượng vẫn đang quỳ lạy  điện, thở dài một tiếng,  cũng rời .
Ta  trở về Tạ phủ,  xem nơi đó giờ  .
Tạ phủ lúc  giăng đèn kết hoa rực rỡ, khắp nơi hân hoan náo nhiệt. Ta ngơ ngác  một vòng, mới , hóa  là đang chuẩn  cho hôn lễ của .
Cái gì?! Cho ?! Cưới vợ?!
Cô nương nhà ai  cam tâm gả cho một kẻ  c.h.ế.t như  chứ?
Thế mà Tạ thúc thật sự dìu  từ kiệu một cô nương, còn đưa thẳng nàng  từ đường Tạ gia!
Đối diện với ánh mắt dò xét của tân nương,  vô tình  đổ tấm bài vị của chính . Tiểu cô nương   mà chẳng mảy may sợ hãi.
Ngược , nàng còn  bình tĩnh thắp hương bái lạy tổ tiên Tạ gia.
Tạ thúc vốn yếu tim, thấy cảnh  liền òa  nức nở. Ta  bên cạnh nóng như lửa đốt, chỉ sợ ông dọa cho nương tử của  sợ hãi.
Đêm tân hôn,   đối diện nàng bên giường,  nàng líu lo gọi “Phồn cô cô”,  còn tưởng nàng gan  lắm.
Ai ngờ…! Thật là một tiểu nương tử đáng yêu hết chỗ !
Thế là   kìm lòng  mà hiện , cẩn thận ôm nàng  lòng.
Ôm thê tử của  một chút, chắc cũng chẳng   nhỉ?
Ai ngờ,  dọa cho nàng hồn bay phách lạc.
Mấy ngày liền, nàng cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như  mất hồn.
Ta đau lòng  nàng, tự nhủ lòng ,   nhất định  xuất hiện thật đường hoàng, đoan chính!
Hôm Phù Cừ hồi môn, dù  nàng chẳng thể thấy ,  vẫn chỉnh tề áo mũ, chải chuốt dung nhan.
Khi nàng nhận  mật chỉ của Hoàng Thượng,     cùng nàng kề vai sát cánh.
Thế là  hiện , còn cố ý   vẻ tao nhân mặc khách, đề một bài thơ con cóc.
Thấy nàng định rời ,  liền vứt đầy cành khô xung quanh, chỉ cần  thấy tiếng động nhỏ thôi,  sẽ lập tức  đầu , giả vờ như tình cờ phát hiện  nàng.
Ta gọi nàng là phu nhân, nhưng nàng chẳng hề mảy may nghi ngờ.
Chắc mẩm nàng chỉ coi  là hạ nhân trong phủ.
Nàng     theo giúp đỡ.
Được thôi,   đành âm thầm dõi theo nàng .
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-phu-nhan-phu-cu/ngoai-truyen-ta-lam-sanh.html.]
Ta lặng lẽ theo bước nàng, chứng kiến nàng lật giở từng kỷ vật liên quan đến , nàng khẽ gọi tên , nàng nhận  sự tồn tại của …
Nàng thật đáng yêu  bao! Rõ ràng trong lòng còn chút sợ hãi, nhưng vẫn kiên cường  chứng minh Tạ phủ một lòng trung nghĩa!
Nàng thông minh đáo để, còn  lợi dụng hai tên thổ phỉ  để đánh lạc hướng Tạ thúc.
Ta đoán, ngay từ  đầu chạm mặt hai tên , nàng  nảy  chủ ý  , nên mới  vội vàng hô hoán  đến bắt chúng.
Cuối cùng,  mặt Hoàng Thượng, nàng   nén  lòng mà lên tiếng biện bạch cho .
Rồi  còn ngớ ngẩn vỗ  má  khi lĩnh thánh chỉ.
Đáng yêu c.h.ế.t mất thôi!
Đây chính là thê tử của .
Ta  chuẩn  sẵn lễ vật cho nàng, chỉ chờ chọn một thời cơ thích hợp để hiện ,  gặp  nàng  cuối.
Biến cố ập đến quá bất ngờ.
Là đám tàn quân của địch quốc. Kinh thành dạo  phòng  lỏng lẻo quá, Tạ thúc cũng chủ quan nữa…
Ta sợ nàng  thương, nên vội vàng giục nàng rời  .
Nàng thật lanh lợi, nhanh trí vô cùng, chỉ một loáng  dẫn  viện binh tới.
Chỉ  điều, mấy tên hộ vệ  cạnh nàng nom chướng mắt quá. Tạ thúc đúng là đồ ngốc, chẳng hiểu ý  gì cả.
Nàng đang  vì .
Trái tim  như vỡ vụn thành trăm mảnh.
Ta  đưa tay lau  những giọt nước mắt đau thương .
Ta   ở bên cạnh nàng, trọn đời trọn kiếp.
Tiếc ,  chỉ  thể thì thầm với nàng rằng nàng thật xinh .
Phật tổ ơi, ngài  thể cho con xin đổi  quyết định năm xưa  ? Con hối hận …
Ta đặt lá thư và hộp quà bên bệ cửa sổ. Nàng quả nhiên   thấy, còn mỉm  với  nữa.
Nàng cài chiếc trâm lên tóc, trông thật xinh   .
Dù  thể hữu hình ở bên cạnh nàng, nhưng như thế ,  vẫn  thể dõi theo nàng mỗi phút mỗi giây.
Chỉ là… nàng  thể thấy .
Không  cả, phu nhân. Ta sẽ luôn ở đây, bên cạnh nàng.
Ta thấy Tạ phủ  sự dẫn dắt của nàng  hồi sinh,   đều  thể an cư lạc nghiệp, sống một cuộc đời bình yên hạnh phúc.
Phù Cừ, đa tạ nàng.
Nhìn những dòng thơ nàng ,  cũng  gửi gắm nỗi tương tư của  đến nàng.
Thế là   xuống bên cạnh nàng, khẽ khàng cất tiếng:
“Phu nhân, chúc mừng năm mới.”
(Toàn văn )