Thiếu soái, cô Tô đã không còn yêu anh từ lâu rồi - Chương 132: Cô Ấy Có Vấn Đề

Cập nhật lúc: 2025-11-01 04:48:23
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tô Dao?"

Tiêu Túng gọi một tiếng nữa, Tô Dao lúc mới , "Thiếu soái."

Tiêu Túng kéo nàng xuống, nhưng trong đầu luôn thoáng hiện cảnh nguy hiểm , một nữa nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Dao, "Tô Dao, bảo em lời, em đến mức độ ."

Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Dao, áp lồng n.g.ự.c , "Em thể lấy mạng sống của đùa giỡn."

Tô Dao lặng lẽ , nhưng đáp ứng, cũng phản bác, một lúc lâu nàng mới khẽ : "Như thôi."

Tiêu Túng khựng một cái mới hiểu ý nàng. Nàng cho rằng kết cục của việc rời khỏi căn phòng đó và rời là như .

Nàng vẫn cho rằng, thang t.h.u.ố.c , là sự trừng phạt của Tiêu Túng dành cho nàng.

Một cảm giác bất lực nặng nề tràn ngập , Tiêu Túng rốt cuộc cũng hiểu cảm giác khi ai .

Vào những Tô Dao liên tục kêu đau, nhưng ai để ý đến nàng, thì nàng cũng cảm giác như bây giờ ?

Hắn thở dài một thật dài, rằng nhất thời thể thuyết phục Tô Dao, chỉ thể tiếp tục dùng t.h.u.ố.c để uy h.i.ế.p nàng, "Tô Dao, nếu còn xảy chuyện như , em lấy an của bản trọng, nếu , em sẽ lấy t.h.u.ố.c ."

Ánh mắt Tô Dao run lên, thể đột nhiên căng cứng, nàng chằm chằm Tiêu Túng, nỗi hận ý từ lâu lắm dường như trào dâng.

Thế nhưng, chỉ trong chớp mắt, nó trở thành một vũng nước c.h.ế.t.

Nàng chính là con cá mắc kẹt trong vũng bùn khô cạn, cũng thể thoát .

"Em ."

Tô Dao thấy giọng của chính vang lên, chai sạn đến mức xa lạ.

Tiêu Túng dường như đoán thần sắc của nàng, cúi mắt xuống, dám sắc mặt nàng nữa.

"Đêm khuya , ngủ ."

Hắn hút một điếu thuốc, nhưng định đợi Tô Dao ngủ say mới .

Thế nhưng Tô Dao chịu xuống.

"Sao ngủ?"

Tô Dao thờ ơ : "Thân phận của em…"

Tiêu Túng đột nhiên nhận nàng định gì, vội vàng bịt miệng nàng , "Tô Dao, đừng nữa, nhắm mắt , ngủ ."

Tô Dao như để xác nhận mà hai cái, mới từ từ nhắm mắt , lâu , thở của nàng đều đặn trở .

Tiêu Túng thì còn chút buồn ngủ nào.

Hắn dậy phòng khách nhỏ, hết điếu t.h.u.ố.c đến điếu t.h.u.ố.c khác, nỗi hối hận nặng nề tràn ngập lồng ngực.

Ngay cả lúc dẫn trở về hôm nay, khi thấy Tô Dao chủ động đón , thậm chí còn nghĩ, thể duy trì ảo tưởng cũng , vẫn còn cơ hội hoà hoãn.

bây giờ…

Ngày mai sai theo Tô Dao, để tránh xảy chuyện gì nữa. May mắn duy nhất là, t.h.u.ố.c vẫn còn trong tay , Tô Dao khống chế chặt chẽ, thứ vẫn trong tầm kiểm soát.

Trời dần sáng, đầu Tiêu Túng đau dữ dội, nhưng vẫn đến quân khu. Trước đó khi chuyển chỗ cho Đường Ly, chuẩn tinh thần sẽ tay, hôm qua thu lưới, Tiêu Dực hẳn cũng thẩm vấn một ít manh mối, nên tính sổ .

Hắn liếc sang bên, nhưng thấy Tô Dao .

Hắn giật bật dậy, trong lòng thoáng nghĩ Tô Dao biến mất.

nhanh, nhớ tới những thang t.h.u.ố.c đó, Tô Dao chắc chắn vẫn còn ở đây.

Hắn trấn tĩnh , nín thở lắng động tĩnh xung quanh, trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nước, bước chân tới, quả nhiên là Tô Dao đang rửa mặt.

Lòng thở phào nhẹ nhõm, âu yếm với Tô Dao một lúc đến quân khu, chỉ là do còn hoảng sợ vì chuyện hôm qua nên vẫn mất hồn mất vía. Nhịn mãi nhịn , gọi điện thoại về phủ Thiếu soái.

Quản gia bắt máy, thở dài một tiếng, "Thiếu gia, một tiếng đồng hồ ngài gọi năm , Tô Dao đang phơi nắng ở gian nhà nghỉ mát, ngoài, nàng cũng ngoài , Tiểu Ngũ đang theo hầu bên cạnh đấy."

Tiêu Túng để ý đến lời phàn nàn trong câu của ông , xác nhận nàng mới hài lòng cúp máy.

Quản gia thì bất lực, theo phản xạ liếc gian nhà nghỉ mát qua cửa sổ phòng khách, nhưng phát hiện thấy . Ông giật , vội vã bước đôi chân già chạy tìm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-132-co-ay-co-van-de.html.]

Bước vườn hoa mới thấy, Tô Dao đang chăm chú một hố b.o.m mới đánh.

Ông thở phào nhẹ nhõm, oán trách, thiếu gia quá căng thẳng, khiến ông cũng trở nên hoài nghi hết cả.

Tiêu Dực thẩm vấn suốt đêm, ngoài lấy thở, trông thấy cảnh , dù nên đến quá gần, nhưng vẫn bước tới.

"Tiểu thư Tô, cô đang ?"

Tô Dao giơ lên một ngọn cỏ, vốn dĩ ở đây một khóm lau sậy nhập ngoại, cả hải thành mấy cây, nhưng bây giờ chỉ còn một hố bom, Tô Dao tìm một lúc lâu mới tìm thấy vài ngọn cỏ.

Mà những ngọn cỏ , giống với thứ nàng thấy giường Tần Phương Niên hôm qua.

Nàng sinh sự, nhưng Tần Phương Niên và Tiêu Ân quá thiết, nàng thể cẩn thận thêm.

"Phó quan Tiêu, thể nhờ giúp một việc ?"

"Đương nhiên ."

Tiêu Dực lập tức đồng ý, thậm chí còn hỏi là việc gì.

Tô Dao đưa ngọn cỏ cho , "Anh thể giúp em điều tra Tần Phương Niên ? Em cảm thấy cô thể liên quan đến vụ nổ hôm qua."

Tiêu Dực sửng sốt, đó bật , "Tiểu thư Tô, nếu cô điều tra khác, lập tức ngay bây giờ, nhưng cái họ Tần …"

Trong lời của đầy vẻ bất đắc dĩ, "Người từ khi phủ Thiếu soái, theo dõi liên tục, ngoại trừ cái đầu bình thường , thì cô vấn đề gì."

"Em thể hỏi, tại ?"

Tiêu Dực đơn giản xổm xuống, kể sự việc hiểu lầm hôm đó, "Nếu tiểu thư thích cô , thiếu soái sớm ném cô ngoài , đầu óc đàn bà bình thường, thiếu soái cũng thích cô , lấy tự tin từ , còn thế tiểu thư Đường…"

Hắn lập tức nhận sai, vội vàng chữa thẹn, "Tiểu thư Tô, ý …"

Tô Dao lắc đầu, để ý, nàng chỉ quan tâm đến Tần Phương Niên.

"Vậy, Phó quan Tiêu cho rằng cô vấn đề?"

Vân Vũ

Tiêu Dực gật đầu, " vấn đề, nhưng nếu tiểu thư Tô yên tâm…"

Tô Dao lắc đầu, "Không cần , cảm ơn ."

Nàng Tiêu Dực thực sự nghĩ , chỉ đơn thuần là chối từ, nhưng định tiếp tục ép nữa.

Không quen, đối phương lý do gì để đồng ý với nàng.

Vậy thì tự tốn chút tâm sức .

Nàng trở gian nhà nghỉ mát, mãi đến trưa mới hầu mời về tòa nhà chính, bước cửa thì tình cờ thấy mấy cảnh vệ đang áp giải Tần Phương Niên .

Nàng dừng bước, bất ngờ.

"Tiểu thư Tô,"

Tiêu Dực tới, Tô Dao ngơ ngác về phía Tần Phương Niên, "Tại bắt cô ?"

"Chẳng cô nghi ngờ cô ? Nhân tiện dịp , đem cô hù một phen."

Tô Dao ngờ rốt cuộc vẫn giúp , chút nên cảm ơn thế nào.

Tiêu Dực nàng, ánh mắt ôn hòa, "Tiểu thư Tô cần khách sáo."

Có thể giúp cô, vui .

nửa câu , sẽ , chỉ chào hỏi xã giao đơn giản vài câu, đuổi theo nhân viên áp giải đến tòa nhà phó.

Tô Dao định trong, thì thấy Tiêu Ân ở cửa phòng tập dương cầm.

Có lẽ vì hoảng sợ, nên hôm nay học.

Tô Dao vui mừng, "Ân Ân…"

"Cô thật đáng sợ!"

 

Loading...