Thiếu soái, cô Tô đã không còn yêu anh từ lâu rồi - Chương 147: Vết Cào

Cập nhật lúc: 2025-11-01 04:49:22
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đây là, do Tô Dao để .

Rõ ràng hề chứng cứ, nhưng Tiêu Túng vô cùng chắc chắn.

Tim đập thình thịch, đưa tay lên, run rẩy sờ lên vết cào đó. Hắn rõ ràng nhớ rõ, móng tay của Tô Dao đều gãy hết , tại vẫn thể để một vết cào sâu đến thế?

Một suy đoán kiềm chế trào , nhưng dằn xuống.

Không thể nào, nếu đúng là như , nàng ắt hẳn trở về .

"Thiếu soái?"

Viên tuần cảnh run sợ , "Ngài đang xem gì ?"

Tiêu Túng thèm để ý đến , bước vượt qua tiến về phía . Nước mưa dầm thấm , hề , từng tấc từng tấc dọc theo bức tường mà . Chẳng mấy chốc, phát hiện thêm một vết cào nữa.

Một vết một vết.

Trong phút chốc mơ hồ, như trông thấy Tô Dao trong trận mưa lớn, tay chống lên tường, tránh né đám đông, từng bước từng bước, khó nhọc tiến về phía .

Nước mưa theo cằm lã chã rơi xuống, đầu ngón tay thô ráp của cũng kìm mà ấn sâu trong bức tường.

"Thiếu soái?"

Viên tuần cảnh lâu, rốt cuộc cũng đang xem gì, nhịn nhỏ nhẹ nhắc nhở: "Chỗ hỗn loạn lắm, đủ loại tụ tập ở đây, thường xuyên đ.á.n.h ẩu đả, tường vết cào là chuyện bình thường."

Tiêu Túng run run đầu ngón tay, từng tấc từng tấc vuốt lên vết cào đó, mãi lâu mới lên tiếng: "Con ngõ , thông đến ?"

Mặt viên tuần cảnh đơ cứng: "Bẩm Thiếu soái, đường phố Hạ Bách Thịnh tuy hỗn loạn và hẹp, nhưng thông suốt tứ phương tám hướng, thông đến cũng đều khả năng."

Tiêu Túng ngẩng mắt, liếc con ngõ sâu thẳm tối tăm.

Nói cách khác, dù Tô Dao con đường , cũng thể nàng , ?

Không , cả.

Ta là Thiếu soái nhà họ Tiêu, đầy đủ nhân mã, đầy đủ quyền thế, sẽ tìm thấy ngươi.

Hắn bước dài, dọc theo những vết cào tường, tìm kiếm từng ngã rẽ một.

Viên tuần cảnh dám thừa nữa, vội vàng gọi thêm vài cùng tản , tìm loại vết cào mà Tiêu Túng .

vết cào quá nhiều, phân biệt vô cùng khó khăn. Vốn định chia sẻ gánh nặng với Tiêu Túng, cuối cùng thành dẫn đường phía .

Mọi dám thở mạnh, bước từng bước theo sát.

dẫn đường phía , đột nhiên dừng .

Tiêu Túng lùi vài bước, bám tường xem xét, đó bước đến bức tường đối diện , sắc mặt lo lắng thấy rõ - vết cào biến mất.

Hắn cam tâm, tới lui vài , nhưng vẫn tìm thấy dấu vết mới.

là, đứt đoạn tại đây.

Vậy thì ?

Người ?

"Sao nữa?"

Trần Thi Ninh từ phía đuổi theo, vẫn cầm ô, nhưng quần lấm lem bùn đất, đôi giày da đắt tiền may thủ công bẩn thỉu hình thù.

Tiêu Túng lên tiếng, chỉ con ngõ phía . Rõ ràng khắp Hạ Bách Thịnh cũng cửa hiệu, cũng là tiệm buôn, nhưng riêng chỗ , chẳng gì cả.

Nhìn một cái, là những bức tường trơ trụi.

Tại , ngay cả một cửa tiệm cũng ?

Tại thể sạch sẽ đến thế?

Hắn bước dài về phía , nhưng cho dù xa đến , cũng tìm thấy cửa tiệm nào, cũng tìm thấy thêm vết cào.

"Anh ?"

Trần Thi Ninh nữa đuổi theo, thấy thể thời, chút nỡ liền giơ ô lên che mưa cho .

"Tô Dao, nếu em chịu , sẽ quản em nữa."

Tiêu Túng cất giọng khàn đặc, nhưng với Trần Thi Ninh: "Em mang theo thuốc, nếu quản em, em hậu quả thế nào đấy, đây ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-147-vet-cao.html.]

Trong con ngõ tĩnh mịch, một tiếng đáp , chỉ tiếng mưa rơi mái nhà, lộp bộp vang lên.

"Ra đây!"

Tiêu Túng gầm lên.

Trần Thi Ninh kinh ngạc , do dự lâu, vẫn định khuyên vài câu, nhưng Tiêu Túng bình tĩnh trở : "Không rời xa , ắt hẳn là cố ý trốn , hoặc lẽ trở về cũng nên, gọi điện thoại."

Hắn xong về.

Trần Thi Ninh từng thấy đổi sắc mặt nhanh như , sửng sốt một lúc mới hồn, vội vàng đuổi theo.

Chỉ là lúc đến chỉ nghĩ đến tìm , giờ trở về quên mất đường.

Viên tuần cảnh vẫn còn đang chăm chú bức tường, Tiêu Túng ngang qua bên , cũng để ý.

Vân Vũ

Trần Thi Ninh vỗ một cái lên vai , mới hồn, vội vàng chạy bước lên phía dẫn đường.

"Soái phủ chỉ tìm , sẽ hại bất kỳ ai, cần hoảng sợ, ai thể cung cấp manh mối, Soái phủ ắt hậu tạ."

Cảnh vệ đang cầm loa phóng thanh ngừng hô to, dân Hạ Bách Thịnh căng thẳng tụ tập mái hiên, trông thấy Tiêu Túng tới, đều lùi nhường đường.

Hạ Bách Thịnh hỗn loạn, đa cửa hiệu đều từng đập phá, ai nỡ lắp điện thoại, chỉ một sòng bạc là lắp, viên tuần cảnh mời Tiêu Túng về phía đó.

Quá trình chờ kết nối vô cùng sốt ruột, mấy tiếng tín hiệu bận ngắn ngủi mà tim như treo ngược.

khoảnh khắc sắp kết nối, đột nhiên cúp máy.

Trần Thi Ninh chút ngoài ý : "Sao ?"

Tiêu Túng lên tiếng, chỉ lấy hộp t.h.u.ố.c , tiếc là t.h.u.ố.c lá đều ướt hết .

Trần Thi Ninh vội vàng lấy t.h.u.ố.c của , đưa một điếu cho , châm lửa cho .

Có lẽ do hút vội quá, Tiêu Túng thậm chí ho liên tục mấy tiếng.

Trần Thi Ninh lắc đầu: "Anh cũng đừng quá lo lắng, Tô Dao lẽ chỉ là ngoài dạo, mưa kẹt ở đó thôi."

"Ta cũng nghĩ ."

Tiêu Túng lập tức đáp , lẽ do ho quá dữ, giọng khàn, đầu ho thêm hai tiếng, giọng mới trong trẻo hơn một chút, nhấn mạnh: "Nàng xa , nhất định sẽ trở về."

Trần Thi Ninh vốn tưởng khuyên giải một hồi lâu, ngờ bình tĩnh như , đỡ tốn lời.

"Anh thể nghĩ như ."

Tiêu Túng rút thêm một điếu t.h.u.ố.c nữa, mới cất bước bước trong mưa.

Hạ Bách Thịnh tới mấy ngàn cửa hiệu lớn nhỏ, đường quanh co khúc khuỷu, một lúc là dễ lạc.

dù hỗn loạn đến , địa phương cũng chỉ lớn như , bao lâu, họ chạm mặt Vu Tu Minh đang lùng sục.

Như Tiêu Túng hỏi gì, đợi khác lên tiếng, lắc đầu nhẹ.

Tiêu Túng dừng bước, tiến lên nữa, cũng lên tiếng nữa, chỉ tự châm cho một điếu thuốc.

"Còn nhiều như , tin tức, thì chứng tỏ khác ."

Trần Thi Ninh an ủi , Tiêu Túng vẫn , chỉ màn mưa. Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân hòa lẫn trong mưa nhanh chóng tới gần, là mấy quản lý nhà họ Trần cũng lùng tới khu vực .

Trần Thi Ninh nhịn bước lên phía một bước, nhưng những quản lý đều lắc đầu.

Trần Thi Ninh vẻ mặt thất vọng, vẫn gượng gạo giữ bình tĩnh: "Không , còn Kim Cẩn nữa, đàn bà tìm đàn bà, dễ hơn..."

Chưa dứt lời, bóng dáng Kim Cẩn xuất hiện mắt, phía nàng còn theo mấy tên lính ướt như chuột lột, nhưng bóng dáng Tô Dao.

Lúc , Trần Thi Ninh cũng nên gì nữa.

Không ai tìm thấy Tô Dao.

Mặc dù qua thăm hỏi, quả thật ít ở Hạ Bách Thịnh từng thấy nàng, nhưng nàng .

Nàng như thể từ chỗ hỗn loạn đột nhiên biến mất, tìm thấy manh mối, thấy dấu vết.

"Thiếu soái..."

Trần Thi Ninh cân nhắc điều gì đó, nhưng Tiêu Túng đột nhiên lên tiếng: "Lùng sục cho , chừng, nàng bắt cóc ."

 

Loading...