Thiếu soái, cô Tô đã không còn yêu anh từ lâu rồi - Chương 190: Kẻ Thù Gặp Mặt
Cập nhật lúc: 2025-11-01 05:02:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quản gia vội vàng nhấc máy, lâu , ánh mắt liền đổ dồn lên Thẩm Tri Du. "Dạ, thưa Thẩm gia, điện thoại của ngài."
Thẩm Tri Du khóe mắt giật mạnh, vội tiếp nhận. Ngay khoảnh khắc , mặt đen .
"Chuyện gì ?"
Tựa như nhận chuyện chẳng lành, Tô Dao vội lên tiếng hỏi. Tiêu Túng đang nghịch chiếc bật lửa cũng ngẩng mắt sang. "Phải, chuyện gì thế? Vừa bước chân cửa Soái phủ mặt mày ủ dột thế . Không thích thì cô thể đừng tới."
Thẩm Tri Du thèm để tâm đến giọng điệu châm chọc đó, ánh mắt hướng về Tô Dao. "Nhà cháy, về một chuyến."
Lời dứt, ánh mắt của tất cả lập tức đồng loạt đổ dồn về Tiêu Túng.
"... Các gì?"
Tiêu Túng nghiến răng nghiến lợi, "Thẩm công quán cháy thì liên quan gì đến ? Đặc biệt là ông."
Hắn trừng mắt quản gia, "Ông cũng nghi ngờ ?"
Quản gia ngượng ngùng, đưa tay lau mồ hôi trán. Là lão luyện trong nhà họ Tiêu, lẽ ông nên tỏ bất kính với thiếu gia như . hiểu , một linh cảm vô cứ báo cho ông , chính là do Tiêu Túng .
Hơn nữa, thiếu gia nhà cũng thực sự khả năng chuyện bất nhân như thế.
"Xin , trong nhà việc gấp, chúng xin phép về ."
Tô Dao lên tiếng cáo từ. Sắc mặt Tiêu Túng biến đổi, vội vàng chặn đường cô. "Cô về cũng vô ích, lỡ bỏng thì ? Hắn tự về là ."
Tô Dao Thẩm Tri Du, gật đầu với cô. "Vậy em đợi ở đây, khi xử lý xong, sẽ đón em."
"…"
"Tô Dao,"
Tiêu Túng ngắt lời cô, "Thẩm công quán yên , đây em cũng từng trải qua . Quay về e rằng chỉ thêm phiền phức, cứ ở đây đợi ."
Tô Dao mím môi, ánh mắt thăm thẳm khó lường. Tiêu Túng vẫn , luôn cho rằng cô chỉ gây rắc rối, từ trong thâm tâm khinh thường cô.
cô vẫn tỏ như thuyết phục, do dự với Thẩm Tri Du: "Vậy… em ở đây đợi ?"
Thẩm Tri Du đáp , bước tới một bước, hôn lên trán cô.
Tiêu Túng đồng tử co rút, kìm mà bước lên phía , nhưng nghĩ tới điều gì, gượng dừng bước, chỉ đầu chỗ khác, giả vờ như thấy.
May mà Thẩm Tri Du đang vội, nụ hôn chỉ thoáng qua, nhanh chóng rời khỏi cửa.
Tiêu Túng hít sâu hai , để lộ vẻ khác thường nào mặt.
" thứ đưa cho cô, cô đợi một chút."
Hắn lên tiếng, vội vã lên lầu.
Ánh mắt Tô Dao luôn dõi theo , thấy thư phòng tầng ba, mắt cô khẽ chớp.
Những thứ thể đặt trong thư phòng đều là thứ cơ mật trọng yếu, đem đưa cho cô?
Trong lòng cô cảm thấy bất an, chỉ là một năm nay trải qua vô sống c.h.ế.t, dù đối mặt với nguy cơ lớn đến , cô cũng thể bình thản đối diện.
"Tiểu thư Tô, xin mời dùng ."
Quản gia bưng tới, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn vẫn nở nụ ôn hòa.
Tô Dao im lặng mấy giây mới lên tiếng, "Cụ già , cứ tự nhiên lo việc của , cần ở đây khó bản ."
Cô dám nghĩ tới việc quản gia vẻ như mặt , trong lòng sẽ uất ức đến thế nào.
Hai quả thực ân oán trong quá khứ, nhưng lúc cô tâm trạng để ý.
sắc mặt quản gia đờ , một lúc ông mới thở dài, " lẩm cẩm , luôn cho rằng sống đến tuổi , cái gì cũng thấu hiểu, nào ngờ ngay cả lòng cũng rõ. Trước đây là phạm thượng, với tiểu thư Tô, cô tha thứ cho."
Tô Dao kinh ngạc ông, ngoảnh đầu trời bên ngoài.
Vẫn là bầu trời âm u, mưa lất phất rơi, chẳng gì khác thường.
quản gia như ma ám ?
Ông xin cô?
Có lẽ vì biểu cảm của Tô Dao quá ngạc nhiên, quản gia già nua đỏ mặt, ấp a ấp úng nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-190-ke-thu-gap-mat.html.]
"Tô Dao."
Tiếng gọi ngập ngừng của Tiêu Uyên vang lên, cô bé cầm tay một đĩa điểm tâm. "Điểm tâm… điểm tâm do em , chị nếm thử ."
"Có công cô bé ."
Tô Dao nhẹ giọng cảm ơn, nhưng hề ý định động .
Tiêu Uyên sốt ruột, "Ngon lắm, chị nếm thử ."
Tô Dao im lặng lâu mới lên tiếng, "Trong … xoài ?"
Tiêu Uyên sững sờ, chợt nhớ điều gì, mặt bé tái , cúi đầu nữa.
Tô Dao định lật chuyện cũ, cô chỉ bản chịu tội thêm nữa. Dù thì chút ấm từng vô cùng quý giá với cô, sớm xóa mờ sạch sẽ , cô cũng cần nữa.
"Em xin ."
Không bao lâu , Tiêu Uyên lên tiếng, giọng tiếng nức nở.
Tô Dao mỉm , "Người , tiểu thư Tiêu cần xin ."
Lời an ủi của cô chẳng tác dụng, mặt Tiêu Uyên càng tái nhợt hơn, khóe mắt đỏ lên.
Tô Dao thở dài, dậy định đình nghỉ mát. Cô mà, cái nơi Soái phủ khắc với cô.
Vân Vũ
"Tô Dao."
Tiêu Uyên bỗng chạy tới ôm lấy cánh tay cô, "Chị đừng , em xin , em nhớ. Lúc đó em cố ý cho xoài là để chọc tức chị. Em tưởng chị sẽ dỗ em mà. Chị đừng giận em nữa ? Em thật sự , em sẽ ương bướng nữa . Chị là quan trọng nhất với em, em sẽ bao giờ vì khác mà với chị những lời như thế nữa…"
Cô bé , dần dần nức nở thành tiếng.
Tô Dao bất đắc dĩ thở dài, cô cúi lau nước mắt cho Tiêu Uyên. "Đừng nữa."
Mắt Tiêu Uyên sáng lên, nhưng ngay khoảnh khắc , Tô Dao rút tay . "Lúc đó rõ ràng, em chỉ là suy nghĩ của riêng thôi, cần xin . Còn bây giờ, cũng suy nghĩ của riêng , cần lời xin của em nữa."
Sắc mặt Tiêu Uyên càng thêm tái nhợt. Dù mới mười tuổi, nhưng cô bé hiểu lời . Tô Dao cần lời xin của cô bé, cũng nghĩa là cô vãn hồi tình nữa. Cô cô bé nữa .
Vai cô bé run lên dữ dội hơn, nhưng ngay cả tiếng cũng còn phát .
Quản gia thở dài, xoa xoa đỉnh đầu Tiêu Uyên, đau lòng, nhưng hề giúp cô bé lời nào.
Tô Dao Tiêu Uyên t.h.ả.m thương như , đành bước chân cửa, nhưng đón mặt một bước . Người vội, suýt nữa đ.â.m sầm Tô Dao.
May mà cô phản ứng nhanh, tránh sang một bên.
Người xông thẳng phòng khách, nhưng khi đột nhiên dừng bước, cô.
"Tô Dao?"
Người lên tiếng, giọng đầy kinh nghi hoang mang.
Tô Dao bình thản , . "Chử công tử, lâu lắm gặp."
Sắc mặt Sử Anh đen kịt như mực. Hắn liếc phòng khách, phát hiện Tiêu Túng ở đó, . "Cô đúng là loại đàn bà trăng hoa, câu dính họ Thẩm, dám cả tới Soái phủ? Cô sợ Tiêu Túng lấy mạng cô ?"
"Mạng của , lo lắng cái gì?"
Khóe miệng Tô Dao vẫn nở nụ , nhưng ánh mắt sắc bén vô cùng.
Sử Anh khẩy, "Ánh mắt của cô là ý gì? Hả? Tưởng rằng dựa Thẩm Tri Du là thể báo thù cho viên đạn năm đó? Lão tử thể tuốt sạch da nhà họ Thẩm bất cứ lúc nào."
Tô Dao chỉ thấy vô cùng nhàm chán, Tiêu Túng và những bạn kiểu của đều một phó đức tính, đều cho rằng cô chỉ thể dựa khác.
cô lên tiếng phản bác, bây giờ lúc. Đợi khi chuyện lắng xuống, cô sẽ tự cho Sử Anh , cô thể báo thù cho viên đạn đó .
"Sao tới?"
Giọng của Tiêu Túng bỗng vang , lẽ nhận thấy khí giữa hai đúng, nhíu chặt mày.
Sử Anh lạnh lùng liếc Tô Dao một cái, bước tới chỗ Tiêu Túng. " cũng chẳng tới, nhưng còn cách nào. Người của dính dáng đến vụ ám sát các giáo sư ?"
Tô Dao bước chân đột nhiên dừng phắt . Kim Cẩn phát hiện ?