Thiếu soái, cô Tô đã không còn yêu anh từ lâu rồi - Chương 251: Ai bảo ta không có chứng cớ?
Cập nhật lúc: 2025-11-01 05:04:01
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cái gì?”
Sử Anh theo phản xạ nghĩ rằng nhầm, Tô Dao cũng sững tại chỗ, cô bản năng ngước về phía đàn ông, đối diện với một đôi mắt sắc bén thâm trầm nhưng cũng chất chứa đầy sự vỗ về.
Tiêu Túng gì với cô, thế nhưng trái tim đang loạn nhịp của Tô Dao bỗng chốc lắng xuống một cách kỳ lạ.
“Ta ,”
Người đàn ông lúc mới chậm rãi lên tiếng, từng chữ một rõ ràng, “Căn phòng , ngươi lục soát, cũng bước .”
Sắc mặt mới hòa hoãn chút ít của Sử Anh lập tức trở nên khó coi, “Anh đang phát điên cái gì ? Những chỗ khác đều lục soát , duy nhất căn phòng cho? Vậy hôm nay bày trò còn ý nghĩa gì? Đừng vì cái nhỏ mà mất cái…”
“Ngươi toan tính gì, mù, đều hết,”
Tiêu Túng ngắt lời , vạch trần một cách khách khí, “Ai mà một khi ngươi bước trong, liệu thêm xuất hiện những thứ đáng .”
Sắc mặt Sử Anh xanh mét trắng bệch, đầu ngón tay vô thức sờ lên túi áo, nhưng vẫn ngoan cố chịu thua, “Vạn nhất trong đó thực sự thứ gì thì ? Anh bao che như , sẽ liên lụy đấy.”
“Không thể nào.”
Tiêu Túng lập tức bác bỏ, giọng điệu cương quyết. Sử Anh tức giận đến nỗi mặt méo mó trong chốc lát, nghiến răng nghiến lợi , “Anh tin cô đến ?”
Tiêu Túng ngoảnh đầu liếc Tô Dao một cái, trong mắt thoáng chút phức tạp, khi Tô Dao kịp rõ đó là cảm xúc gì, thu ánh mắt, thanh âm rõ ràng kiên định, “Ta tin cô , lẽ nào tin ngươi?”
Sử Anh nghẹn lời, đó trầm giọng xuống, “Nếu như cứ thì ?”
Tiêu Túng gì, chỉ ánh mắt lạnh lùng chằm chằm .
Sử Anh cố gắng chịu đựng vài giây, rốt cuộc vẫn tránh ánh mắt .
ác ý trong mắt vẫn hề biến mất, khi lướt qua Tô Dao, như lưỡi d.a.o nào đó cào xước da thịt , khiến đau nhói.
Tô Dao cúi mắt, trong lòng thoáng lóe lên một tia sát ý.
Người thể lưu nữa, nếu thiên biến vạn hóa, sẽ gây thêm bao nhiêu phiền phức cho cô.
Sử Anh ý nghĩ của cô, dù nhắm Tô Dao, nhưng cũng từng thực sự để cô mắt. Hắn liếc Tiêu Túng một cái, thấy hề chút ý định nào nhượng bộ, hít sâu một , nữa gượng hòa hoãn sắc mặt, “Thiếu soái, thừa nhận, đối với cô ác ý, nhưng ngươi hãy suy nghĩ kỹ xem, từ khi cô trở về Hải Thành, nơi yên ? Ngươi cảm thấy quá trùng hợp ?”
Hắn co duỗi đến mức , mới bẽ mặt, thể xem như từng xảy chuyện gì, Tô Dao cũng thốt lên một tiếng bội phục, chỉ tiếc là nhắm là chính .
“Thiếu soái, cũng đắc tội với công tử Sử ở , luôn nhắm . Giờ đây, thậm chí ngay cả cái tội danh lớn như cũng trút lên đầu .”
Cô thở dài lên tiếng, Tiêu Túng tỏ rõ ý bảo vệ cô, dù nguyên nhân, cô cũng thể lợi dụng điểm .
Sử Anh lập tức phản bác, “Ai nhắm cô? chỉ là thấy cô đáng nghi, sợ cô hại Thiếu soái, nên mới dùng một thủ đoạn.”
Tô Dao giả vờ ngạc nhiên, “Vậy năm đó xông Soái phủ, bắt cóc Tiêu Uyên, đ.á.n.h gãy đôi chân của cũng là vì Thiếu soái ?”
Tiêu Túng sững , ánh mắt lập tức lạnh lẽo sắc bén, “Hắn đ.á.n.h thương chân của em? Chuyện là thế nào?”
Tô Dao khổ một tiếng, “Nói thì dài lắm, năm ngoái lúc còn , vị công tử Sử ưa lắm , còn tự miệng thừa nhận, chính là đ.á.n.h thương đôi chân của . Nếu lúc đó , kết cục sẽ còn t.h.ả.m hơn nữa.”
Tiêu Túng đồng tử co rút , đột nhiên sang chằm chằm Sử Anh, sát khí lành lùng lập tức trào từ trong mắt.
Rõ ràng đang giữa tiết tam phục, nhiệt độ xung quanh lạnh đến rợn .
Sử Anh theo phản xạ lùi một bước, như tức đến phát , “Tô Dao a Tô Dao, ngươi đừng tưởng rằng ba hoa là thể tự thoát ? Ngươi hại ngươi, chứng cớ ?”
Lời dứt, ánh mắt đầy khiêu khích liếc Tô Dao, vô cùng ngang ngược, bởi rõ ràng Tô Dao chứng cớ.
Tô Dao đang định đáp trả, thì thanh âm của Tiêu Túng vang lên —
“Cô cần chứng cớ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-251-ai-bao-ta-khong-co-chung-co.html.]
Chỉ vài chữ ngắn ngủi, như đinh đóng cột, “Lời của cô , ở chỗ chính là chứng cớ.”
Tô Dao một nữa sững sờ, kinh ngạc về phía Tiêu Túng.
Hắn tin cô đến ?
Hắn từng nghĩ tới, hậu quả nếu tin nhầm …
Sử Anh tức giận đến choáng váng đầu óc, dù thời gian gần đây chứng kiến vô Tiêu Túng mê vì sắc , nhưng vẫn thể quen , một lúc lâu tư tưởng mới tỉnh táo trở .
Giọng run rẩy, sức cố gắng biện giải, “Thiếu soái, ngươi hãy nghĩ cho kỹ, vạn nhất cô thực sự là…”
“Ta ngươi nhảm.”
Tiêu Túng ngắt lời , “Ta chỉ với ngươi, trả giá cho những việc , ngươi hãy ghi nhớ cho kỹ.”
Ý đe dọa trong lời quá rõ ràng, dù Sử Anh co duỗi thế nào nữa, khoảnh khắc cũng thể chịu đựng nổi sự sỉ nhục .
Sắc mặt đen như đáy nồi, “Ta cũng loại dễ dọa, động đến ? Được thôi, thì ngươi cứ động , xem ngươi thể khiến trả giá thế nào, nếu xảy chuyện, ngươi cũng đừng hòng kết cục gì!”
Lời dứt, dường như vẫn hả giận, mở miệng, “Tiêu Túng, lão tử đây nâng đỡ ngươi, là xem ngươi còn chút tác dụng, ngươi đừng tưởng thực sự lợi hại? Nếu ngươi một , ngươi ngày hôm nay? Sợ rằng ngươi còn sống bằng !”
Tô Dao từ kinh ngạc lấy tinh thần, nhạy bén nhận sự ghen tị và bất mãn trong lời của Sử Anh.
Vân Vũ
Tiêu Túng phản bác, chỉ khẽ một tiếng, ý khinh miệt tràn đầy.
Sắc mặt Sử Anh càng khó coi hơn, nhưng cứng họng lời nào.
Trong lúc giằng co, các thám viên lục soát xong Soái phủ, lượt trở về phòng khách.
“Chủ nhiệm, tầng ba tìm thấy khả nghi.”
“Tầng một cũng phát hiện gì.”
“Các phòng khác ở tầng hai cũng đều phát hiện.”
Các thám viên lượt báo cáo, ánh mắt đều đổ dồn về phía .
“Nghe thấy ?”
Tiêu Dực từ lầu xuống, lạnh lùng lên tiếng, “Nên lục soát cũng lục soát , ngươi cũng nên chứ?”
Sử Anh ngoảnh căn phòng phía mà thậm chí còn kịp đặt chân , nghiến răng , “Vội cái gì? Còn một căn phòng nữa.”
“Thiếu soái ngươi , hiểu tiếng ?”
Tiêu Dực chặn phía , chặn đường tiến lên.
Quản gia cũng nhấc điện thoại, sẵn sàng gọi .
Thấy tình hình , các thám viên cũng chút hoang mang, nhỏ giọng khuyên can Sử Anh, “Chủ nhiệm, chúng cứ về , một căn phòng lục soát cũng lên điều gì.”
Sử Anh tức giận đến mất mặt, những thuận theo bậc thang mà xuống, ngược còn giơ tay tát cho viên thám viên một cái.
Viên thám viên lập tức dám nữa. Tiêu Dực lạnh một tiếng, khinh thường loại thượng cấp lấy cấp trút giận , giọng điệu đầy châm biếm, “Muốn dạy dỗ cấp , hãy về cơ quan của ngươi mà dạy, Soái phủ chúng xem hát.”
Sử Anh vẫn im nhúc nhích.
Tiêu Dực chút mất kiên nhẫn, “Ngươi lì ở đây cũng vô ích, trừ phi ngươi đưa chứng cớ, bằng chúng tuyệt đối cho ngươi cơ hội vu hãm cô .”
Hắn bước lên định mời khách, Sử Anh bỗng lạnh một tiếng, “Ai bảo chứng cớ?”