Thiếu soái, cô Tô đã không còn yêu anh từ lâu rồi - Chương 46: Cứ Giữ Nguyên Trạng Thái Này Đi
Cập nhật lúc: 2025-10-31 17:17:47
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7AVO0fjEk3
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm đó, Tiêu Túng ít đến đáng thương, khiến mấy vị tư lệnh quyền hãi đến mức dám thở mạnh. Ngay cả các phó quan báo cáo cũng cố gắng thật ngắn gọn, thể dùng hai chữ giải quyết thì tuyệt đối thêm chữ thứ ba.
Mãi cho đến khi trời tối, mới thở phào nhẹ nhõm.
Trần Phong nhịn lẩm bẩm c.h.ử.i thề, bởi hôm nay là phiên trực của , chỉ thể mong mau chóng đưa Tiêu Túng về phủ để kết thúc nhiệm vụ.
Vừa khỏi Bộ Tư lệnh, chiếc xe liền chặn . Dưới ánh mắt kinh nghi bất định của , Thẩm Tri Du từ chiếc mô tô nhảy xuống, đưa tay đưa một túi hồ sơ qua, "Phê phúc của Bộ Tư lệnh, hai ngày nữa sẽ tin tức."
Tiêu Túng giơ tay đón lấy, vỗ vỗ n.g.ự.c Thẩm Tri Du qua cửa kính xe, "Cảm ơn nhé , ân tình ghi nhận."
"Ân tình của đáng giá bao nhiêu, rốt cuộc vẫn là ngài dám xuống tay," Thẩm Tri Du trong mắt ánh lên vẻ tò mò, "Sao đột nhiên hạ quyết tâm như ?"
Tiêu Túng khẽ một tiếng đầy ẩn ý, "Chẳng lẽ cứ để khống chế mãi ? Lão già thật sự cho rằng nắm yếu huyệt của ..."
Thẩm Tri Du vốn là điều, thấy thẳng, dù đoán phía hành động của ắt ẩn tình, cũng truy vấn thêm, nhanh chóng chuyển chủ đề, "Gặp chuyện khó khăn ?"
Giữa đôi mày Tiêu Túng phảng phất nét u ám khó tan.
"Làm gì chuyện gì khiến phiền tâm."
Tiêu Túng theo thói quen cứng, trong đầu thoáng hiện khuôn mặt Tô Dao, hiếm hoi nảy sinh khát khao giãi bày, nhưng thể mở miệng. Hắn cách nào với Thẩm Tri Du, rằng Tô Dao quấy nhiễu đến bất an, thậm chí còn hạ lấy lòng.
Kết quả là căn bản thèm để tâm đến .
Nhục nhã đến tận cùng.
Hơn nữa, Thẩm Tri Du Trần Thi Ninh, chuyện với , còn bằng tìm một khúc gỗ.
"Lúc khác rảnh rỗi, mời ngươi uống rượu."
Thẩm Tri Du nhíu mày, rõ ràng đề nghị hợp ý , "Không ."
Tiêu Túng liếc một cái, "Không Bách Lạc Môn."
Thẩm Tri Du mới gật đầu, "Được."
Hắn rời , chiếc xe một nữa khởi động, rời khỏi đường chính. Trần Phong định tăng tốc, giọng của Tiêu Túng vang lên, "Chạy chậm thôi."
Đây là đầu tiên Tiêu Túng đưa yêu cầu kiểu , Trần Phong vội vàng giảm tốc độ, từ từ chạy về phủ.
Không lâu , phía vang lên tiếng "tách", là Tiêu Túng châm một điếu thuốc. Dưới làn khói thuốc, sắc mặt càng trông thêm khó coi.
Trần Phong đoán về, cân nhắc mở lời, "Thiếu soái, là để thuộc hạ đưa ngài đến Bách Lạc Môn? Không thấy Tô tiểu thư, cô cũng thể khiến ngài phiền tâm nữa."
Bách Lạc Môn...
Tiêu Túng ép nhớ mấy ngày hoang đường , nhưng hề nảy sinh chút xao động nào, ngược còn nhớ đến cảnh tượng thấy qua cửa sổ hôm đó: vẻ bình hòa của Tô Dao khi trông thấy Từ Lệ Hoa.
Tâm trạng vốn tồi tệ, giờ càng thêm bực bội.
Kỳ thực lúc đó nên nhận , Tô Dao khác , thì ai thấy tình địch phản ứng như thế?
nhận thì chứ?
Hắn hồi tưởng chuyện xảy lúc sáng, bực bội hít một thuốc.
Những gì thể , đều .
Thân phận của hai , những trải nghiệm trong quá khứ, và tâm thái của , đều cho phép thêm gì cho Tô Dao nữa.
Thôi thì cứ thế , cứ giữ nguyên trạng thái .
Dù thì cũng chỉ tham thể của cô mà thôi, thái độ của cô căn bản ảnh hưởng gì.
"Về phủ."
Hắn lệnh trầm giọng, Trần Phong dám khuyên can nữa, im lặng tiếp tục lái xe.
Quãng đường thường chỉ mất nửa giờ, mất một tiếng mới tới. May cổng lớn đóng.
Tiêu Túng thẳng bước cổng, bên trong vọng tiếng chuyện rì rào, âm thanh quen thuộc. Hắn tự chủ dừng bước, một lúc mới bước tiếp.
Trong phòng khách, quả nhiên là Tô Dao đang chuyện. Nghe thấy tiếng bước chân, cô đầu , khi thấy , tự nhiên mỉm : "Thiếu soái về ."
Lời và thần thái đều chút dị thường nào.
Như thể sáng nay họ căn bản từng cãi vã.
khác biệt.
Tiêu Túng cảm nhận rõ sự khác biệt, Tô Dao lúc , , chỉ thiếu bốn chữ "giả bộ giả vị" mà thôi.
Hắn ghét cái dáng vẻ của Tô Dao.
gì cả. Hắn , thái độ của Tô Dao thế nào, căn bản để tâm.
Bộ dạng của cô, ảnh hưởng bất cứ chuyện gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-46-cu-giu-nguyen-trang-thai-nay-di.html.]
"Ừ."
Hắn hờ hững đáp một tiếng, cởi quân phục đưa qua, cũng khác gì khi.
"Hôm nay ăn gì?"
Hắn buông lời hỏi, thấy Tô Dao treo áo khoác, liền như khi giơ tay vòng qua eo cô.
Tô Dao suy nghĩ một chút, khẽ : "Uyên ăn chán món địa phương , nên hôm nay đổi một đầu bếp từ phương Bắc , là món mới, nhất thời nhớ nổi tên."
"Ồ."
Tiêu Túng đáp một tiếng, đầu óc chỉ nghĩ đầy rẫy ba chữ "ăn chán ".
Rốt cuộc là Tiêu Uyên ăn chán, là nàng ăn chán?
Lão tử còn ăn chán, nàng chán .
Chỉ tang mạ hè!
Dù nghĩ kỹ, sẽ giữ nguyên trạng thái với Tô Dao, nhưng trong khoảnh khắc , vẫn cái giọng điệu mỉa mai châm chọc của đối phương chọc tức.
Hắn đột nhiên buông tay, bước lớn phòng ăn.
Tần Phương Niên ở đó , đang cúi xuống bàn cái gì đó. Nghe tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên , thấy là vội vàng dậy, chút e dè chào hỏi.
Dường như vì hù dọa tại buổi đấu giá, từ hôm trở về đó, cô thu liễm nhiều, cũng còn tìm cách tới gần Tiêu Túng nữa.
Nếu hôm nay thấy cô, Tiêu Túng sắp quên mất trong Súai phủ còn .
Vân Vũ
"Sao, sợ ?"
Hắn ngậm một điếu thuốc, xuống vị trí chủ tọa, ánh mắt lạnh lẽo. Hắn thừa nhận, đang vì chuyện của Tô Dao mà giận cá c.h.é.m thớt, cố ý bắt bẻ, "Trước đó còn hạ gục ? Giờ đổi ý ?"
Tần Phương Niên mặt đỏ ửng, nhỏ giọng biện giải, "Thiếp chuyện với Uyên, cô bé Tô lão bản từng cứu mạng cô , thể cướp đàn ông của ân nhân bạn ..."
Tiêu Túng lạnh, như thể ai cũng .
Hắn định mở miệng châm chọc, liền thấy một điểm ánh sáng đỏ lóe lên bên cổ Tần Phương Niên.
Hắn nhíu mày, luôn cảm thấy điểm ánh sáng đỏ đó quen mắt, giống hệt như chiếc dây chuyền đá quý mà đặc biệt chọn cho , trả .
"Ngươi đây."
Hắn lên tiếng trầm giọng. Tần Phương Niên chút khó xử: "Không , quyến rũ ngài nữa..."
"Ta bảo ngươi đây!"
Tiêu Túng lộ vẻ bất mãn, vốn dĩ dễ tính, huống chi mới Tô Dao chọc giận, đương nhiên càng kiên nhẫn.
Tần Phương Niên , dám từ chối nữa, đành lê từng bước một tới gần.
"Ngồi xổm xuống."
Lại là một mệnh lệnh ngắn gọn. Tần Phương Niên mặt đỏ bừng, câu thật đúng đắn chút nào...
"Thiếu soái, thật sự hứa với Uyên..."
Tiêu Túng lạnh lùng liếc , Tần Phương Niên nuốt lời định trong. Cô im bặt, chống tay lên bàn ăn, ấm ức xổm xuống.
Cô mặc một bộ đồ tây, cổ áo kín đáo như áo dài, chiếc dây chuyền đá quý đỏ , cứ thế phơi bày rõ ràng bên trong cổ áo.
Tiêu Túng giơ tay móc , xác định chính là món đồ chọn, sắc mặt đen kịt, "Không hỏi mà tự lấy là ăn trộm, ngươi đến cả đạo lý cũng hiểu ?"
Tần Phương Niên chút hư tâm, nhỏ giọng giải thích: " ngài vứt nó mà, là đồ vô chủ ? Thiếp nhiều lắm chỉ là nhặt ..."
Tiêu Túng c.ắ.n chặt răng, món đồ trị giá mấy vạn lượng bạc, ngươi bảo nhặt là nhặt?
Hắn giơ tay định giật lấy, cửa phòng ăn đột nhiên kêu lách tách. Hắn đầu , liền thấy góc áo Tô Dao thoáng hiện ở cửa biến mất.
Hắn nhíu mày, đến là ý gì?
Hắn kịp quan tâm đến sợi dây chuyền nữa, bước chân đuổi theo, nhưng thấy Tô Dao đang xa. Hắn vốn tưởng đối phương đang đợi , tiến gần hai bước mới phát hiện, Tiêu Uyên cũng ở đó.
"Tại chúng trong?"
Đó là giọng của Tiêu Uyên.
"Suỵt," Tô Dao khẽ ngăn cô bé , "Anh của em đang bận, chúng lúc sẽ phiền."
Tiêu Túng thấy nhíu chặt mày. Trong phòng ăn, thể bận cái gì chứ? Tô Dao ...
Dòng suy nghĩ của dừng , đột nhiên lĩnh ngộ điều gì đó, sắc mặt đen thấy rõ —
"Tô, Dao!"